Trần Ngưỡng cúp điện thoại.
Hướng Đông phun xương gà ra: "Mèo mà cũng biết gọi điện thoại cơ á?"
Trần Ngưỡng đang nghĩ đến cái vị trong nhà kia tâm tính cứ như trẻ con nên không nghe rõ: "Cái gì?"
"Tiểu mèo hoang đó, không phải mới gọi điện thoại cho mày à?" Hướng Đông làm ra vẻ che lại nửa bên mặt, "Dính nị đến răng tao đau luôn."
Trần Ngưỡng nhìn hắn làm ra động tác như thế, phán một câu: "Mày bị Văn Thanh lây bệnh rồi."
Hướng Đông: "......"
Cái tay che mặt của hắn run run: "Đ*t mẹ, đừng nhắc tới thằng chó đó với tao!"
Trần Ngưỡng nói: "Chủ yếu là chính mày nhắc nhiều."
"Được rồi, đừng nói sang chuyện khác, vô dụng." Hướng Đông gặm một cái cánh gà khác, "Đối phương là có ba đầu sáu tay hay là thần tiên hạ phàm trần, quản mày thành như vậy, mày đều phải thuận theo, bộ dáng bị vợ quản nghiêm làm tao nhìn đến đều......"
Trần Ngưỡng tiếp lời: "Răng lại đâu hả?"
Hướng Đông bị sặc đến ho khan, cánh gà xem ra là ăn không vô nữa, hắn đem dư lại một nửa ném vào cái mâm.
"Giọng nói kia rõ ràng là nam, mày nói với tao mày cùng tao không phải chung một loại, chơi tao hả."
Trần Ngưỡng bình tĩnh nói: "Là nam không sai, là em trai tao."
"Mẹ nó mày chỉ có một đứa em gái, đã sớm chết......"
Hướng Đông thấy ánh mắt người đối diện đều thay đổi, cứ như rồng bị đụng trúng nghịch lân đang muốn tức giận, ngữ khí hắn ta lập tức thay đổi: "Mày từ đâu lòi ra thêm một đứa em trai vậy? Tự mày sinh ra hả?"
Trần Ngưỡng hít sâu một hơi: "Thật sự là em trai tao, tin hay không thì tùy mày."
Nói xong liền muốn đi.
Hướng Đông cong chân lên: "Mày đi một cái thử xem."
Mặt Trần Ngưỡng tức khắc lạnh xuống.
Hướng Đông lau dầu trên tay, đẩy ghế đứng lên, thân thể hắn cao khoảng 1 mét 8, toàn thân đều là cơ bắp, khí thế bức người: "Tao chỉ mới nói lỡ một câu như vậy, mày liền cho tao xem sắc mặt, Trần Ngưỡng....!Mày được lắm."
Trần Ngưỡng ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: "Tao còn nhiều đồ vật chưa mua, không rảnh."
"Được, tao cũng không phải người không nói đạo lý." Hướng Đông lấy điện thoại ra, "Đọc số đi."
Trần Ngưỡng còn chưa mở miệng, Hướng Đông liền phun ra một câu: "Tao biết người như mày lúc đi học không thiếu người muốn xin số điện thoại.....!tao so với mày chỉ nhiều chứ không ít....!cách thức tống cổ người khác tao đều biết...!tao được tính như là tiền bối của mày đó ....!Cho nên nếu mày dám dở trò cùng tao....!Vậy tao đây liền không cần phải nói đạo lý làm gì nữa."
Thời điểm uy hϊếp còn không quên tự luyến.
Trong cửa hàng KFC bắt đầu có người khe khẽ nói nhỏ.
Cũng không có ánh mắt khác thường gì, một bộ phận là nhìn thấy đại soái ca mắt liền sáng lên, một bộ phận khác thì nhìn thấy sắp có náo nhiệt nên tò mò.
Người phục vụ đưa cơm ra cho khách liên tiếp liếc mắt nhìn, chỉ sợ hai người ở trong tiệm đánh nhau.
Sẽ không ai có thể nghĩ rằng đây là câu chuyện kể về một chú chó muốn ăn bắp cải....!Nhưng bắp cải lại không muốn bị chó cắn.
.
Ngôn hành cử chỉ của Hướng Đông đều toát ra hơi thở của thẳng nam, hắn không tự nói ra xu hướng tính dục của chính mình thì người khác căn bản nhìn không ra hắn là cong.
Nhưng hắn chính là một kẻ thích gây sự.
"Báo ra đi chứ...!bảo bối, là 13? Hay là 18?"
Mọi người có mặt trong KFC: "......"
Bảo bối?
Là gay sao? Hai người này nhìn đều không giống lắm.
Trần Ngưỡng nổi da gà khắp người với tay xách lên mấy cái túi mua hàng, anh đang muốn nói gì đó, đột nhiên có một bóng người từ lầu hai KFC chạy xuống tới, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai bổ nhào vào trên người Hướng Đông.
"Cái thứ gì?"
Hướng Đông túm lấy người trên lưng mình xuống.
Tiểu mỹ nhân kiều diễm ướŧ áŧ chu miệng: "Lão công, là em nè....!Sao anh lại đẩy người ta ra thế, nắm tay nhỏ của em phải đánh anh mấy cái mới được."
Hướng Đông nợ phong lưu nhiều không kể xiết, có chút nhớ không rõ lắm vị mỹ nhân này, có điều......
Hắn liếc trên liếc dưới đảo qua một vòng từ đầu đến chân người trước mắt, quá nũng nịu quá khoa trương, hình như hắn đâu có thích ăn loại này?
"Là ai đây, muốn làm gì hả?" Hướng Đông niết phía sau chiếc cổ non mịn của tiểu mỹ nhân.
Mỹ nhân sống mái khó phân biệt, trên mặt toàn là sự hờn dỗi: "Em là bảo bối của anh nha, em muốn anh mua ức gà cho em....!Em quên mua rồi hức hức hức."
Mọi người trong KFC: "......"
Hướng Đông: "......"
"Đùa kiểu chó má gì vậy!"
Hướng Đông ghê tởm đến mức muốn ói cả cánh gà ra, hắn thô bạo ném người sang một bên: "Vị hức hức quái dị này....thỉnh ngươi mau bắt taxi đến bệnh viện tâm thần Trường Ninh đi, có bệnh thì phải chữa."
"Hức hức hức." Tiểu mỹ nhân che mặt, "Đồ quỷ, sao anh lại như thế."
"Em còn chưa có tính sổ với anh đâu anh liền hung dữ với người ta...!còn gọi em là quái hức hức, vừa rồi anh kêu người khác là bảo bối em đều nghe thấy rồi...!Anh là muốn làm gì nha, việc này anh mà không hảo hảo giải thích với em, em ......!em liền......!Liền không cùng anh qua lại nữa hức hức hức."
Hướng Đông đột nhiên quay đầu, đối diện làm gì còn có Trần cải trắng nữa.
Miẹ nó!
.
Trần Ngưỡng lên xe buýt công cộng đi mua nồi, điện thoại trong túi lại vang, vẫn là vị trong nhà kia, anh đây là đang nuôi thú cưng sao?
Vẫn là loại còn không cai sữa nữa.
Trần Ngưỡng trả lời vài câu rồi nhét điện thoại vào túi, anh nắm lấy tay vịn nghĩ đến chuyện phát sinh ở KFC, người kia là đang giúp anh có cơ hội rời đi.
Lần sau nếu còn gặp lại thì cần nói một tiếng cảm ơn với đối phương.
Đột nhiên anh nhận thấy một đường nhìn từ hàng ghế sau, Trần Ngưỡng nhìn về hướng đó, là một ông chú xa lạ.
Không thể nói rõ cái ánh mắt ấy có ý gì.
Trần Ngưỡng phát hiện anh không có biện pháp xem nhẹ tầm mắt của ông chú kia, anh hít sâu một cái "Thử một chút" từ phía trước đi đến phía sau: "Chú, chú có quen biết với cháu không?"
Ông chú không nói lời nào cũng không lắc đầu, chỉ ngẩng cổ lên nhìn anh, tròng mắt cũng chưa động.
Phản ứng đầu tiên của Trần Ngưỡng là anh lại tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Nhiệm vụ là trên xe buýt, và mục tiêu là ông chú này.
Toàn bộ mô hình tư duy là một tập thể hoàn chỉnh, nó được hình thành một cách tự nhiên trong tâm trí anh mà không có một điểm trở ngại nào.
Đang lúc Trần Ngưỡng muốn lấy di động ra kiểm tra tín hiệu, trên xe buýt liền vang lên giọng nói nhắc nhở khi đến trạm.
"Sắp đến trạm Tây Phù, hành khách muốn xuống trạm vui lòng ra cửa sau......"
Không bao lâu, xe buýt chậm rãi dừng lại ở trạm Tây Phù, một nhóm người xuống xe một nhóm khác lại lên.
Không khí bên ngoài tràn vào trong xe, còn không khí trong xe lại tràn ra ngoài, hai dòng không khí va chạm vào nhau.
Trên đường người như nước chảy, phố xá ồn ào náo nhiệt không ngừng.
Cảnh vật quen thuộc, tiếng động ồn ào quen thuộc, bàn tay đang nắm chặt tay vịn phía trên của Trần Ngưỡng buông xuống, anh chùi lòng bàn tay đầy mồ hôi vào quần mình.
Không phải thế giới nhiệm vụ, nơi này là thế giới hiện thực.
Trần Ngưỡng cảm thấy anh có điểm suy nhược thần kinh, lại tiếp tục như vậy đi xuống, sớm hay muộn cũng phải đến bệnh viện tâm thần đăng ký.
Anh hơi dở khóc dở cười, nhưng mới muốn cười mặt anh liền cứng lại rồi
Cái ông chú lúc nảy vẫn còn đang nhìn anh!
Chiếc xe buýt đã rất cũ nó di chuyển khá chậm chạp, đám người trong xe theo sự xóc nảy nó, tiếng oán trách cùng bất mãn không tiếng động bắt đầu lan tràn.
Còn hai trạm nữa là Trần Ngưỡng phải xuống xe, anh cúi đầu đối diện với đôi mắt ảm đạm kia, tính lễ phép cười cười với đối phương nhưng khóe miệng anh lại cứng đờ.
Một ông chú đang ngồi bên cạnh đứng lên muốn đi xuống trạm kế tiếp, Trần Ngưỡng nghiêng người cho ông đi ra cửa xe phía sau, anh liền ngồi xuống cái vị trí đó.
Cái cổ của ông chú quái dị kia cũng chuyển động theo từng cử chỉ của anh.
Trần Ngưỡng đem túi đựng đồ để sát chân, tay cất vào áo trong túi áo khoác: "Chú, chú muốn xuống ở trạm nào thế?"
Ông chú vẫn không chịu mở miệng, chỉ nhìn anh đăm đăm.
Trần Ngưỡng đánh giá ông chú này, quần áo bình thường nhưng không lôi thôi, trên mặt có rất nhiều râu, râu quai nón che khuất toàn bộ khuôn mặt thật, nên không thể thấy rõ.
Móng tay đặt ở trên đùi rất dài, không biết đã bao nhiêu lâu không cắt qua.
Trong lúc Trần Ngưỡng đánh giá, ông chú vẫn luôn nhìn anh, nhìn chằm chằm không hề di chuyển.
"Chú......"
Phía trước bỗng truyền đến một tiếng kêu sợ hãi: "Lão đại ca, sao anh lại một mình chạy lên xe buýt nữa rồi?"
"Mẹ của tôi ơi khuê nữ nhà ông không phải là sẽ lo lắng muốn chết sao!"
Một bác gái mới từ trạm Tây Phù lên xe vì lối đi quá nhỏ nên bị dòng người chèn ra hàng phía sau xe, trong tay còn xách bao lớn bao nhỏ.
Trần Ngưỡng liền đứng dậy nhường chỗ ngồi cho bà: "Bác gái, bác và chú ấy......"
"Cảm ơn nha tiểu tử."
Bác gái ngồi xuống: "Ta và ông ấy không thân, chính là lần trước ở chỗ giao thông công cộng đụng phải ông ấy, hỏi cái gì ổng cũng không biết, ta cảm thấy ổng mắc phải cái bệnh A, cái gì A hải gì đó đó!"
Trần Ngưỡng nói: "Bệnh Alzheimer"s?" (một loại bệnh trí năng thoái hoá của người già.)
"Đúng vậy, chính là nó!"
Bác gái vỗ chân: "Lần trước ta cùng tài xế đưa ông ấy đưa đến Cục Công An, ở đó gặp được khuê nữ của ổng."
"Cái gì ổng cũng không nhớ rõ, lại không chịu ở yên trong nhà, luôn muốn chạy ra bên ngoài, một hai phải ngồi lên xe công cộng, đã bắt đầu từ 3-4 năm trước đến nay, cũng không biết ổng rốt cuộc là muốn đi đâu hay là trong lòng nhớ tới những nơi mà ổng chưa đi được, mấy lời này đều là ta nghe khuê nữ ổng nói."
"Không đến bảy tám chục tuổi mà đã mắc phải loại bệnh này, chính mình chịu tội người trong nhà cũng chịu tội, aiz."
Trần Ngưỡng nghe được bác gái nhắc tới 3-4 năm trước, không k5 có điểm sững sờ, khi đó em gái qua đời, anh trọng thương nằm viện.
Không đúng!
Lúc đó anh bị thương như thế nào?
Nghĩ không ra.
Cổ họng Trần Ngưỡng thắt lại, vì sao từ trước tới nay anh không hề nghĩ đến chuyện này?
Còn có em gái, ở trong tiềm thức của anh, giống như chỉ biết em ấy đã chết, là do anh không cứu kịp, luôn là một cái khái niệm như vậy, anh chưa hề nhớ đến mọi tình huống xảy ra ngay lúc đó.
Giống như tất cả chi tiết đều tự động bị che chắn lại.
Rõ ràng những dấu vết sinh hoạt khi đó đều nhớ rất rõ, phảng phất như mới ngày hôm qua.
Là cơ thể anh lựa chọn mất trí nhớ sao?
Loại bệnh trạng này có tồn tại, cũng có căn cứ y học, cơ thể con người có một bộ hệ thống phòng ngự, có số ít người bị tổn thương hay kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ quá lớn liền sẽ dựa theo bản năng lựa chọn quên đi một ít người, một ít sự kiện mà mình không muốn nhớ tới.
Tương đối phù hợp với chuyện anh từng chải qua.
Lúc trước Triều Giản hỏi anh vết sẹo phía sau tai là như thế nào mà có, anh không trả lời được, còn tự an ủi chính mình hẳn là việc không quan trọng, nếu không cũng sẽ không quên mất.
Hiện tại xem ra lần bị thương đó đã để lại vết sẹo này, đều cùng nhau bị anh quên mất.
Anh cũng chỉ là một con người bình thường, vào thời điểm nào đó cũng sẽ lựa chọn trốn tránh hiện thực.
Quên rồi thì quên đi, người luôn phải hướng về phía trước mà đi.
Trì giác của Trần Ngưỡng dần dần khôi phục, lựa chọn tính mất trí nhớ và việc của Lý Dược là hai chuyện bất đồng, chuyện trước cùng đô thị dị văn không có quan hệ, người sau là một nhiệm vụ giả còn là cái dị loại.
Dứt khoát nhân lần này đi một chuyến đến Bệnh Viện Phục Hồi Số Chín luôn.
Xe đã đến trạm cuối.
Trần Ngưỡng ý bảo bác gái đang lướt di động nhìn ông chú: "Sao ông ấy cứ luôn nhìn chằm chằm vào cháu vậy?"
Bác gái đang xem lịch sử trò chuyện trên WeChat: "Cái này ta cũng không biết, đại khái là hợp ý đi."
Trần Ngưỡng đối diện với ông chú: "Ông ấy đâu có nói chuyện với cháu."
"Lần trước ông ấy còn nói được mấy câu," bác gái nhìn nhìn ông chú không nhận ra tên tuổi, "Tám phần mười là bệnh tình nặng thêm rồi, mỗi ngày một dạng."
Trần Ngưỡng duỗi tay quơ quơ trước mặt ông.
Ông chú chớp mắt theo phản xạ, nhưng không nhìn đi chỗ khác.
Giống như đóng đinh vào anh vậy.
"Lão đại ca? Lão đại ca!" Bác gái hô vài tiếng ông cũng chưa phản ứng, đôi mắt bà chuyển qua chuyển lại giữa Trần Ngưỡng và ông chú, "Tiểu tử, ta xem như vậy rất tốt, không bằng cậu đưa ông ấy đi Cục Công An đi."
Trần Ngưỡng: "......"
Vì thế Trần Ngưỡng phải đưa ông chú đến Cục Công An, đi theo còn có bác gái và bác tài xế.
Trần Ngưỡng không vào, anh đứng dưới bậc thềm nhìn vào trong.
Ông chú bị mang đi vào, cổ vẫn luôn xoay về phía sau, như chấp nhất tìm kiếm một đồ vật hoặc là