Nó tồn tại một cách hợp lý như vậy, cùng Thanh Thành hoà thành một màu sắc, một danh lam thắng cảnh.
Nhắc đến danh lam thắng cảnh, Trần Ngưỡng nghĩ ngay đến quyển tạp chí trong nhà ga xe lửa, trên trang bìa là một cầu Tam Liên cùng thế giới hiện thực không giống nhau, nhiều thêm một địa phương,anh có chụp ảnh lại, nhưng ra tới liền không tìm được.
Khi Trần Ngưỡng chuẩn bị đi đến cổng phía đông khu A,anh đột nhiên quay đầu nhìn laị.
Bệnh viện này có diện tích này rất lớn.
Trần Ngưỡng ở phòng bệnh nằm hơn hai năm, hồi phục hơn nửa năm, rất nhiều nơi ở khu A anh chưa từng đi qua.
"Tại sao nơi này lại không có khu B."
Lại lần nữa Trương Kỳ không thể hiểu được, nghĩ thầm lão đệ sao lại thế này, sao cứ hỏi mấy câu hỏi mà đứa con nít 3 tuổi ở Thanh Thành cũng không thèm hỏi, kêu hắn phải trả lời thế nào đây.
"Không có thì không có thôi, chú quản nó xây như thế nào làm gì, đâu có quan hệ gì tới chúng ta."
.
Trần Ngưỡng tạm biệt Trương Kỳ, một mình đi đến trạm xe dưới ánh sáng mờ nhạt.
Thật kì quái.
Nơi nào cũng kì quái.
Ngay cả những ngôi nhà trệt hay trung tâm thương mại gần cầu Tam Liên, Trần Ngưỡng nghĩ lại đều cảm thấy kì quái.
Có tự hỏi, thì có lẽ câu hỏi nào của anh cũng không được giải thích, hơn nữa còn chồng chất lên nhau.
Bây giờ anh cảm thấy chỗ nào cũng không đúng hết, mọi thứ xung quanh anh đều kì quái.
Bắt đầu của tất cả những điều này là từ khi anh trở về từ thế giới nhiệm vụ.
Trần Ngưỡng mới đi liền dừng lại, một luồng ý lạnh từ cái ót lẻn đến khắp toàn thân anh.
Nếu như anh chưa tiến vào thế giới nhiệm vụ, Lý Dược và A Cửu có phải còn tồn tại hay không?
Không có biện pháp nào để khảo chứng, anh đã vào rồi.
Bắt đầu không phải do anh định đoạt, kết thúc càng không phải.
Trần Ngưỡng tiếp tục đi về phía trước, được vài bước lại dừng, tình huống của Lý Dược và thẻ thân phận có quan hệ, liên kết với nhiệm vụ giả và thế giới nhiệm vụ.
Vậy A Cửu thì sao?
Chẳng lẽ, sinh mệnh của bọn họ bị người khác thay thế, không phải vì chính bọn họ làm cái gì, mà là vì anh làm cái gì?
Vì anh làm cái gì, tại sao lại vì anh làm cái gì? (khúc này nó vậy chứ không phải tui dịch bậy đâu nha)
Trên lý luận mà nói, cái gì anh đều làm không được, nhưng đủ loại chuyện kì quặc lại phát sinh trên người......
Suy nghĩ theo hướng này liền cảm thấy có chút khϊếp người.
Hô hấp Trần Ngưỡng trở nên dồn dập và hỗn loạn, anh nắm chặt túi đồ trong tay, hít sâu vài hơi, sắc mặt tái nhợt, anh thay đổi lộ trình đi thẳng đến bệnh viện tâm thần Trường Ninh.
Kết quả chẩn đoán là anh không bị điên, rất khỏe mạnh, thần kinh suy nhược đều không có.
.
Trần Ngưỡng chạy hai cái bệnh viện, thu hoạch thì không đáng kể, về cơ bản chính là dặm chân tại chỗ, lúc anh trở về nhà còn trong tình trạng bàng hoàng.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa ngoài ban công đã đóng lại, rất tối, trên ghế sô pha có tiếng lạch cạch.
Đó là âm thanh của thuốc dạng viên va vào vỏ chai.
Tay cầm chìa khoá của Trần Ngưỡng run lên, nhớ tới việc đã bị anh quên mất.
Anh đóng cửa lại, nhanh chóng cởi đôi giày đi bên ngoài ra, không thay dép bông, mang nguyên tất đi bật đèn.
Phòng khách sáng sủa nhưng nhiệt độ vẫn lạnh, giống như gió tuyết đang thổi ào ào.
Trần Ngưỡng xách túi đồ để lên trên mặt bàn: "Tôi có việc gấp nên quên mất không xem giờ."
Thiếu niên lắc lắc lọ thuốc.
Trần Ngưỡng ngửi được hơi thở nguy hiểm trên người hắn, chân sau hơi lùi lại.
Thiếu niên rũ mắt: "Trước 5 giờ."
Trần Ngưỡng nghiêm túc giải thích: "Tôi thật sự có việc nên quên mất."
"Trước 5 giờ."
Thiếu niên lặp lại một câu đơn điệu lại khiến người phát lạnh.
Trần Ngưỡng nhíu mày: "Là do tôi quên mất, cậu có thể gọi điện thoại nhắc nhở tôi, sao cậu lại không......"
"Phanh"
Bình thuốc bị ném mạnh tới trên mặt bàn trà, nó nhảy lên bắn trúng mu bàn chân của Trần Ngưỡng, anh cả giận: "Triều Giản, cậu!"
"Di động." Thiếu niên duỗi tay.
Trần Ngưỡng nhìn lòng bàn tay to rộng của hắn ngây người vài giây đi sờ túi.
Không sờ không biết, một sờ mới phát hiện di động tắt máy.
"......"
Cho nên là có gọi, nhưng không liên lạc được.
Trần Ngưỡng có loại cảm giác đem hài tử ném ở nhà, chính mình là phụ huynh lại ở bên ngoài vui chơi lêu lổng đến bây giờ mới trở về nhà.
"Ăn cơm chiều chưa?" anh đánh trống lảng cố ý cho qua chuyện này.
Mí mắt Triều Giản vừa nhấc, đáy mắt lạnh lẽo đầy tơ máu.
Trần Ngưỡng đang tự trách biến thành sợ hãi, anh không thể kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ vị này, anh pha một ly sữa yến mạch đưa đến: "Cơm chiều còn chưa ăn đúng không, cậu trước nhịn một chút, tôi đi nấu."
Sau lưng vang lên tiếng cục cục, bình thuốc bị xem như cầu lông để đánh, tiếng nói của thiếu niên không nóng không lạnh vang lên: "Đi bệnh viện?"
Trần Ngưỡng ngửi ngửi quần áo của mình, không ngửi được mùi gì, anh liền kể ngắn gọn việc mình đến khoa tâm thần.
"Sau đó?"
Triều Giản huy động quải trượng đem bình thuốc đánh lên tới trên tường, lại hỏi: "Được chuẩn đoán là tinh thần phân liệt, hay là nhân cách phân liệt? Hoặc là chứng hoang tưởng?"
Trần Ngưỡng: "......!Tôi rất khỏe mạnh."
Triều Giản dừng lại hành vi tra tấn với cái bình thuốc, chỗ sâu trong yết hầu như tràn ra một tiếng thở dốc, hắn cười như không cười nói: "Tôi thấy anh rất thất vọng với cái kết quả chuẩn bệnh này nhỉ."
Trần Ngưỡng vô lực phản bác.
Triều Giản lại bắt đầu tra tấn bình thuốc, hơi thở hắn trở nên gấp gáp: "Lúc ở phòng chờ trong trạm ga tôi đã nói như thế nào với anh, lúc anh nên nhớ tới, thì sẽ tự động nhớ tới."
Trong lòng Trần Ngưỡng nói, tôi cũng không muốn đi tra đâu, chính là khống chế không được bản thân thì biết làm sao.
Người ở chung nhà trong hiện thực và cộng sự trong thế giới nhiệm vụ cũng là người bị bệnh về phương diện tinh thần, bệnh án tựa hồ rất lâu, không thể rời bỏ dược vật.
Trần Ngưỡng không thể diễn tả được cảm xúc của mình bây giờ, sau khi nấu mì xong, anh liền đi tắm rửa.
Trên bàn cơm là món mì thịt xào nấm hương, nóng hôi hổi, rất thơm.
Thiếu niên trên sô pha đang đổ thuốc ra ăn.
Trong phòng vệ sinh có tiếng la vọng ra, mơ hồ mà ấm áp khi kẹp giữa tiếng nước.
"Mau ăn mì đi.
Để lâu sẽ bị nát đó!"
Mi mắt thiếu niên khẽ nhúc nhích, viên thuốc kẹp giữa ngón tay lại bị nhét lại vào lọ.
Hắn chống nạng bước tới bàn nhìn đĩa mì xào, rồi ngồi xuống đưa nó vào miệng mà không cần thổi.
Trần Ngưỡng tắm hơi lâu, khi trở ra thì thiếu niên đã ăn xong mì, chén đũa đều đã được rữa sạch.
"Buổi chiều tôi đụng phải Hướng Đông, chính là lúc cậu gọi điện thoại lần đầu cho tôi ấy."
Trần Ngưỡng lau nước trên đầu: "Hắn nói tôi......"
"Trong nồi còn một đĩa mì." Thiếu niên cắt ngang không cho anh nói hết.
Trần Ngưỡng liếc một cái vị đang dùng máy tính: "Tôi ăn ở bên ngoài rồi."
Triều Giản ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính.
Trần Ngưỡng hiểu ý nói: " Bánh đậu xanh rán các loại, phỏng chừng cậu không ăn đâu."
Triều Giản nhìn anh: "Anh làm."
Trần Ngưỡng nghĩ cũng không cần chút nghĩ đáp: "Tôi không biết làm."
Triều Giản: "Anh biết."
Trần Ngưỡng nói: "Tôi thật sự không biết."
Triều Giản đeo lên tai nghe, không nói một lời cầm máy tính trở về phòng.
Trần Ngưỡng kéo khăn tắm lau đi giọt nước trên mặt, không phải đang nhắc đến Hướng Đông sao, sao lại nói đến chuyện lung tung rối loạn gì rồi.
Bánh đậu xanh sao lại thành vai chính.
Tóc không nhiễu nước, Trần Ngưỡng liền lấy ra cuốn nhật ký trong túi mua sắm, dựa vào cửa lật xem.
Trang đầu tiên trống rỗng.
Trang thứ hai là đường cong, trang thứ ba, trang thứ tư, trang thứ năm .....!tất cả đều là các đường cong.
Có chiều ngang và chiều dọc, phân bố không đồng đều, nhìn không ra quy luật gì.
Trần Ngưỡng từ nhỏ đến lớn đều không có thói quen viết nhật ký, cuốn sách này không phải của anh, anh xác định.
Vậy tại sao tiểu hộ sĩ lại đưa nó cho anh?
Trần Ngưỡng lật trở lại quay lại trang thứ 2.
Trên tờ giấy có bốn dòng kẻ ngang, hai dòng dài và hai dòng ngắn.
Trang thứ ba có mười một dòng, tất cả đều là dòng ngang, cùng một độ dài.
Đương sự như là dùng thước đo kẻ, mắt thường xem qua, nhìn không ra chút khác biệt nào.
Trần Ngưỡng lại lật ra phía sau, tất cả đường cong như chui vào trong mắt anh rồi tiến thẳng trong đầu, làm đống len sợi bên trong lại bọc lớn thêm một vòng.
Nếu là để cho Văn Thanh biết những việc này, không biết cậu ta sẽ hưng phấn thành cái dạng gì nữa.
Trần Ngưỡng khép lại sổ nhật ký, giờ này khắc này,anh có loại ảo giác mình phân không rõ thế giới hiện thực và thế giới nhiệm vụ.
Bí ẩn nơi này giống như càng ngày càng nhiều.
Tại sao anh lại bị vây ở bên trong......
Anh rốt cuộc là ai......
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ đáy lòng của Trần Ngưỡng, anh đột nhiên trở nên tỉnh táo, cái thói quen thích tìm tòi này thật khó sửa.
Phức tạp hóa vấn đề thực sự là một chuyện muốn mệnh, phải đơn giản hóa chúng đi.
Nếu không rất dễ dàng nhìn không rõ chân tướng.
.
Trần Ngưỡng đi trong phòng đem đề tài lúc nảy về Hướng Đông nói cho hết.
Triều Giản dựa vào đầu giường xem máy tính, mí mắt không nâng: "Chỉ cần tồn tại, liền có cơ hội tái ngộ."
Nỗi buồn bực trong lòng Trần Ngưỡng vài tiếng đồng hồ cứ thế liền tiêu tán.
Phải.
Tuy nói nhiệm vụ giả tiến vào thế giới nhiệm vụ là ngẫu nhiên, nhưng sau này tiếp tục đi vào, càng đi càng xa, lần thứ hai lần thứ ba tỷ lệ hợp tác là rất lớn.
Trần Ngưỡng đột nhiên quỳ đến mép giường: "Đều là người Thanh Thành."
"Là do dân cư ở Thanh Thành quá nhiều sao, muốn dùng phương thức này lấy đi một phần?"
Chân Triều Giản dưới chăn hơi động đậy: "Anh Áp đến chân tôi."
Trần Ngưỡng vội vàng dịch qua một bên, tiếp theo lại nói: "Lại tiếp tục như vậy, chẳng phải thành phố này cuối cùng lưu lại đều là nhiệm vụ giả sao?"
Triều Giản nhàn nhạt nói: "Làm tốt chuyện của chính mình, chuyện không thể quản thì đừng quản."
"Tôi thực sự rất hâm mộ tâm lý của cậu."
Trần Ngưỡng ngã xuống giường, ôm chân lăn đến bên trong, trong quá trình lăn còn tạm dừng vài cái.
Mặt Triều Giản run rẩy: "Vậy anh cũng uống thuốc đi?"
"Đông"
Đầu Trần Ngưỡng đập trúng vách tường.
Tối hôm qua đầu Trần Ngưỡng vừa dính vào gối liền ngủ, đêm nay không như vậy, sau khi lên giường còn rất có tinh thần, không hề buồn ngủ.
Trần Ngưỡng lấy sách ra đọc, dư quang lại liếc về vị bên cạnh.
Sao thế này, vì cái gì không khí lại không có nửa điểm không được tự nhiên vậy nhỉ?
Cảm giác tay trái chạm vào tay phải này là từ đâu ra?
Triều Giản quay mặt sang một bên: "Nhìn cái gì?"
Trần Ngưỡng nâng sách trong tay lên.
"Trí năng?"
Trần Ngưỡng nghe không hiểu: "Cái gì?"
Triều Giản: "Sách có công năng tự động lật trang, cho nên anh không cần dùng mắt xem cũng có thể hiểu đến nội dung bên trong?." (khúc này ý Triều Giản đang nói Trần Ngưỡng không nhìn sách mà cứ liếc mình hoài nên ghẹo)
Trần Ngưỡng yên lặng lật qua một tờ khác.
Cộng sự vẫn không chịu buông tha: "Không muốn xem thì đừng xem, không cần trang bức."
Trần Ngưỡng nghẹn lời, ngay sau đó liền đứng lên, lời lẽ chính đáng nói: "Cậu cũng đâu có nhìn máy tính!"
"Cậu không nhìn tôi, như thế nào lại biết tôi không xem sách?"
Rất có một