Triều đình, Vua Gia Long ngồi trên ngai vàng nhìn xuống phía dưới bá quan văn võ, ôn tồn nói: "Khoan hãy dâng sớ, trẫm còn có một việc cần tuyên bố.
" Ông liếc mắt nhìn Phương công công ra lệnh truyền thánh chỉ.
Phương công công hai tay nâng chiếu chỉ, cúi người trước Vua Gia Long rồi bước xuống bậc thềm một bước, nhìn Hoàng tử Đảm cung kính nói: "Ông hoàng tứ mời bước lên một bước nghe đọc thánh chỉ.
"
Phúc Đảm im lặng nhìn ông rồi bước ra chính giữa nghiêm trang quỳ xuống, hắn bình tĩnh nghe Phương công công đọc nội dung bên trong thánh chỉ, bên trong chỉ đơn giản là sắc phong đệ tứ tử, Hoàng tử Đảm lên làm Hoàng thái tử sẽ cử hành đại lễ tế tổ sách lập vào năm sau (1815) và sẽ dời đến điện Thái Hòa để tập quen với việc trị nước.
Phúc Đảm bỏ qua nhưng những ánh mắt ganh ghét cùng uất hận của triều thần cung kính tiếp nhận thánh chỉ, hành lễ tạ ơn vua cha.
Vua Gia Long hài lòng vuốt râu mỉm cười, còn chưa cười được bao lâu triều thần bắt đầu nhốn nháo lên, còn có người bước lên lớn tiếng can gián.
"Đức kim thượng xin người hãy suy xét lại, từ xưa đến nay trưởng tử thừa trọng, Hoàng tử Đảm chỉ là thứ tử không thể gánh vác trọng trách này.
"
Phe đối lập toàn là những trọng thần, Lê Chất, Nguyễn Văn Thành, Lê Chất lập quân công cao, ông không muốn phế hắn nhưng còn Nguyễn Văn Thành! Giết gà dọa khỉ cũng tốt dù sao ông cũng đang nghi kỵ hắn.
Vua Gia Long ném tách trà xuống đất đứng lên trầm giọng nói: "Ý trẫm đã quyết ngươi nào dám can ngăn lôi ra ngoài đánh năm mươi đại bản cho trẫm, còn không biết sống chết thì cút ra khỏi triều đình luôn cho trẫm, điển hình là ngươi đấy Nguyễn Văn Thành!"
Nguyễn Văn Thành bị Vua Gia Long gọi tên thân hình khẽ run lên một cái, ông biết rõ hôm nay không có đường lui, ông tháo mũ ô sa xuống, dập đầu can gián: "Thần không sợ chết, kính xin Đức kim thượng suy xét lại, ngôi vị này nên truyền lại cho Hoàng tôn Đán sẽ thích hợp hơn.
"
"Giỏi, giỏi, rất giỏi! Dám kết bè kết lũ, các ngươi muốn tạo phản à!" Ông tức giận chỉ tay về phía hắn quát lớn: "Người đâu lôi hắn ra ngoài đánh cho trẫm, ném ra khỏi hoàng cung từ nay không cần thượng triều nữa.
"
Vua Gia Long đứng nhìn bốn phía bá quan văn võ, ánh mắt cảnh cáo bọn họ tốt nhất không cần làm theo, cả triều đình cúi gầm mặt xuống đất không ai dám lên tiếng phản đối nữa, tất cả trơ mắt nhìn Nguyễn Văn Thành bị lôi đi ra ngoài xử trí.
Riêng Phúc Đảm đạm nhiên không lên tiếng, trừ khử một cái gai trong mắt cũng xem như là có lời đi, Nguyễn Văn Thành lão đừng trách ta, người không vì mình trời tru đất diệt, vả lại những chuyện này điều là do lão tự chuốc lấy không trách ta được.
Nguyệt Hoa vừa tỉnh lại đã nghe Thúy Liễu chạy tới báo tin vui, nàng tâm tình vui vẻ quên mất cả mệt mỏi ngồi bật dậy nói: "Ngươi nói thật