Phúc Đảm vui quá hóa buồn hắn thả lỏng tay ôm Nguyệt Hoa ra, buồn phiền trở lại ghế ngồi Nguyệt Hoa không hiểu nghiêng đầu hỏi: "Chàng sao thế? Không phải lúc nãy còn rất vui vẻ, sao bây giờ lại buồn rồi.
"
Phúc Đảm lắc đầu ngao ngán than thở: "Nàng không hiểu, cách nàng nghĩ ra rất hợp ý ta nhưng tình hình hiện tại! Ta có lòng cũng không thể thực hiện được.
"
Nguyệt Hoa đi lại bên chân Phúc Đảm ngồi xuống gối đầu lên chân hắn hỏi: "Chàng lo lắng chuyện gì sao?", Phúc Đảm vuốt tóc nàng gật đầu.
Nguyệt Hoa không dám hỏi nữa, nàng yên lặng nằm trên chân hắn, Phúc Đảm nhắm mắt nói: "Nàng biết không hiện giờ quốc khố đang hao hụt, ai cũng nói người bên trong hoàng thành ăn mặc xa hoa, ăn uống xa xỉ, nhưng tất cả chỉ là dùng để che mắt mấy người ngoại quốc.
"
Hắn cười một cái rồi nói tiếp: "Mấy năm nay toàn là loạn dân tạo phản, vua cha lo lắng tình hình chiến sự ngoài tiền tuyến, quốc khố càng ngày càng hao hụt đến độ không đủ dùng, ông đang đau đầu lắp đầy tiền bạc vào trong quốc khố làm gì rảnh lo ba chuyện kinh thương này, còn mở thêm quân đội cái này nói thì dễ nhưng làm thì khó lắm.
"
Nguyệt Hoa lên tiếng: "Chúng ta có thể kiến nghị với vua cha mà, đợi khi nào chiến sự bình ổn rồi thành lập cũng chưa muộn.
"
Phúc Đảm cốc đầu nàng một cái nói: "Nàng ngốc à, ta mà đi kiến nghị với ngài ấy lúc này không phải làm bia ngắm cho người khác bắn vào à, với thân phận của ta là gì? Tứ hoàng tử cho dù là hoàng thái tử ta cũng không dám dân sớ lên cho ngài ấy nữa là, không sợ bị vua cha nghi kỵ cũng bị mấy vị đại thần trong triều phun cho tới chết, sự việc Thái tử Cảnh còn ngay phía trước ta không muốn nối bước theo vết xe đổ của thái tử, như vậy quá mạo hiểm.
"
Nguyệt Hoa lấy hai tay ôm đầu bị cốc đau, nhăn mặt nói: "Như vậy chàng nói phải làm sao? Như thế nào cũng không được hết vậy, thôi bỏ đi xem như nãy giờ thần thiếp nói nhảm đi.
"
Phúc Đảm nhìn Nguyệt Hoa xụ mặt ôm đầu nhăn nhó, hắn biết mình ra tay hơi nặng vội vàng xoa đầu nàng: "Có đau không, ta xin lỗi ra tay có hơi nặng một chút, nàng để ta xem có bị cốc tới ngốc luôn rồi hay không", hắn vừa dứt lời Nguyệt Hoa đã lườm hắn với đôi mắt phóng ra dao.
Phúc Đảm đưa tay sờ mũi không chọc ghẹo nàng nữa hắn nói: "Chuyện này tất nhiên không thể bỏ qua được, nàng yên tâm đợi đến khi ta có quyền lực trong tay việc đầu tiên ta làm sẽ cải cách luật pháp Đại Nam, mở rộng con đường kinh thương đến lúc đó chúng ta có thể tự do muốn làm gì thì làm.
"
Nguyệt Hoa nhìn khuôn mặt hắn tự tin nói như vậy, nàng nhịn không được phụt cười một tiếng: "Vậy theo ý chàng chúng ta phải đợi đến khi nào?"
Phúc Đảm ngồi xuống đất đối diện với Nguyệt Hoa, hắn nhếch môi cười nói: "Đến khi ta có quyền lực lớn nhất trong tay.
"
Nguyệt Hoa mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên tràn đầy tự tin nói với nàng câu đó, bỗng nhiên tim nàng đập gia tốc cảm thấy bản thân mình bị mê hoặc, nàng thẩn thờ đáp: "Được thần thiếp chờ ngày đó.
"
Khoé môi Phúc Đảm càng cong cao hơn, hắn đưa một tay lên nói: "Một lời đã định.
"
Nguyệt Hoa cũng gật đầu đưa tay mình lên vỗ lấy bàn tay hắn, phát ra một tiếng thật to đáp: "Một lời đã định" , hai người nắm chặt