Mấy ngày qua đi, bắc thượng lữ trình cũng không có gì đẹp cảnh sắc, không triền miên núi thì cũng là một màu cây xanh lục, bên dưới toàn bùn đất biến hóa cũng không lớn.
Nguyệt Hoa ban ngày ở toàn ở trên xe ngựa, dọc theo đường đi cũng rất là nhàm chán.
Buổi tối bị phạt lăn lộn đến eo mỏi lưng đau, tâm tình không tốt Nguyệt Hoa theo đó mà có chút buồn bực.
Đang lúc Nguyệt Hoa thương xuân buồn thu thì Phúc Yến hớt ha hớt hải chạy vào đến, miệng thở dốc gọi lớn: "Mẫu thân không xong rồi, đại ca! "
"Phúc Yến khoan hãy nói, học theo mẫu thân hít vào thở ra.
Đúng cứ như vậy hít đến khi bình tĩnh lại rồi hãy nói", nàng làm động tác hít thở cho Phúc Yến học theo, đợi đến khi hắn hồi phục hơi thở nàng mới lên tiếng bảo: "Tốt rồi con có thể nói chuyện!"
Phúc Yến há hốc mồm nhìn mẫu thân nhà mình còn còn tâm tình đứng đây nói nhảm, hắn lắc đầu lên tiếng nói: "Mẫu thân bây giờ người còn tâm trí đi đùa giỡn, đại ca sắp không xong rồi kìa, người mau ra tay giúp huynh ấy đi.
"
"Con nói cái gì Phúc Dung bị làm sao?", Nguyệt Hoa nhìn sắc mặt Phúc Yến không giống đang giỡn, vội vàng lo lắng hỏi hắn về tình hình Phúc Dung.
"Đại ca rất gầy, thân thể cũng không được tốt, mẫu thân mau đi giúp huynh ấy thoát ra ngoài đi, Phúc Yến cố ý nói khoa trương cho Nguyệt Hoa nghe, hắn muốn mẫu thân nhanh chóng cứu thoát đại ca ra ngoài chơi với hắn, một mình hắn chơi không chút thú vị.
Nguyệt Hoa nghe xong tâm cũng rất đau, nàng đứng lên muốn qua bên đó gặp Phúc Dung ngay lập tức.
Nhưng Nguyệt Hoa còn chưa đi ra ngoài cửa rèm đã được vén lên, Phúc Đảm khoan thai bước vào, hắn lạnh mặt nhìn Phúc Yến: "Phúc Yến cũng ở đây à?"
Phúc Yến tựa như mèo bị dẫm phải đuôi, lông tóc dựng đứng, cúi đầu nhỏ lên tiếng đáp lại: "Dạ thưa phụ thân.
"
"Ân", Phúc Đảm lại chuyển mắt nhìn Nguyệt Hoa: "Còn nàng định đi đâu đấy?"
"Thần thiếp muốn đi tìm Phúc Dung, chàng càng làm càng quá đáng, đứa nhỏ chỉ mới vài tuổi muốn trách phạt cũng phải từ từ, để đứa nhỏ bệnh ai chăm sóc, chàng không đau con trai để thần thiếp đau", Nguyệt Hoa cũng không ngần ngại đáp lại, nàng hùng hổ vỗ ngực nói ra hết nổi bực tức mấy ngày nay.
Phúc Đảm lại chỉ nhàn nhạt nhìn Nguyệt Hoa một cái, tìm chỗ ngồi xuống ung dung uống trà.
Nguyệt Hoa tâm lại cảm thấy kỳ lạ, nàng khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy hắn đưa ngón tay thon dài chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình nói: "Ngồi.
"
Nguyệt Hoa ngơ ngác, đặt mông ngồi kế bên cạnh hắn, Phúc Đảm lại gọi Lê Tức đi vào, hắn bảo Lê Tức kể lại tường việc ăn uống của Phúc Dung mấy ngày nay cho nàng nghe hết một lần.
Nguyệt Hoa không khỏi lấy quạt che nửa gương mặt mình lại, không khỏi cảm thấy xấu hổ, Phúc Dung đâu có bị làm sao rõ ràng còn rất khỏe mạnh, thầm oán trách Phúc Yến nói bậy với nàng để gây ra cớ sự này.
Vậy lúc nãy nàng phát hỏa không phải là uổng công vô ích.
Nguyệt Hoa mỉm cười gượng gạo nhìn Phúc Đảm rồi lại dùng ánh mắt thương hại nhìn Phúc Yến, thầm nghĩ: Đứa nhỏ ngốc tự tìm đường chết y như anh nó, đúng là anh em ruột có khác, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia