Phúc Dung nhân tiện lúc Lê Tức công công đi ra ngoài, buông bút ngồi nghỉ ngơi một lúc, chống cằm nhìn mấy trang không khỏi cảm thấy nhàm chán.
Nhưng Phúc Dung còn chưa nghỉ được bao lâu đã nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cửa rèm mở rộng, Phúc Dung ngồi nghiêm túc trở lại, tay nâng bút lên luyện chữ.
Đôi mắt lén lút nhìn Phụ thân đi vào, trên tay còn xách theo...!Một tiểu mập mạp.
Phúc Đảm buông tay cho Phúc Yến tiếp đất, nhàn nhạt đánh giá Phúc Dung.
Phúc Dung không cấm mồ hôi lạnh chảy ra, vội vàng đứng lên, há mồm vang dội hô: "Phụ thân!"
"Ân", Phúc Đảm cầm vài trang giấy lên nhìn kỹ, gật đầu nói với Phúc Dung: "Viết chữ khá tốt, ngồi xuống đi."
Phúc Yến đứng yên một bên không dám phát ra tiếng động, tay nhỏ vò vạt áo.
"Phúc Yến bước lên", Phúc Đảm rũ mắt nhìn lại Phúc Yến.
"Dạ", Phúc Yến bởi vì lo lắng, thân hình nhỏ đứng thẳng, nhỏ tiếng trả lời lại.
Phúc Đảm chỉ tay đến chỗ ngồi bên cạnh Phúc Dung: "Lại đó ngồi".
Trên mặt bàn Lê Tức đã chuẩn bị tốt tập viết dụng cụ.
Phúc Yến lúc này, mới kịp phản ứng lại đây, Phụ thân ngữ khí không giống tức giận, vẫn như ngày thường thanh lãnh.
Nghĩ như vậy Phúc Yến thoáng thả lỏng, chân nhỏ bước vào chỗ ngồi.
Phúc Dung nghiêng đầu khó hiểu nhìn Phúc Yến, chỉ thấy hắn nhăn mặt lắc đầu, liếc mắt ra hiệu còn phụ thân ở đây không tiện nói chuyện.
Phúc Dung tiểu não thầm nghĩ: Không lẽ tam đệ cũng như mình cũng bị phạt, không phải lúc nãy mới đến còn bình thường sao? Tại sao bây giờ lại bị phạt luôn rồi.
Phúc Đảm nheo mắt nhìn hai tên tiểu tử, như thế nào không nhìn ra hai đứa có tâm tư, lén lấy mắt ra hiệu trước mặt hắn đúng là không biết sống chết, nhưng hắn không thể ra bất luận cái gì cái nhìn, tùy ý cho hai đứa trao đổi ánh mắt.
Phúc Dung lại cảm thấy áp lực vô hình, cúi đầu xuống ngoan ngoãn tiếp tục cầm bút viết chữ.
Phúc Yến cũng học theo nâng bút lên bắt đầu luyện chữ.
Phúc Đảm lại hừ lạnh ra lệnh cho Lê Tức: "Ngươi ở đây trông coi hai tiểu hoàng tôn, nếu thấy hai tiểu hoàng tôn lười biếng, cứ lấy cây thước ta ban mà trừng phạt."
"Dạ, nô tài đã biết ạ!" Lê Tức cúi đầu cung kính đáp.
Phúc Dung cùng Phúc Yến không khỏi âm thầm than khổ một tiếng, tiếp theo so với luyện viết còn muốn mệt hơn, số lượng chữ viết càng lúc càng nhiều, nhưng bắt buộc hai tiểu hoàng tôn đều phải viết chữ to mới đạt yêu cầu.
Chữ viết không khó nhưng cứ lặp đi lặp lại càng khiến người phiền muộn, rồi từ phiền muộn lại đến mức chán ghét, chán ghét mệt mỏi đến nỗi nhìn mặt chữ đã chẳng muốn ăn cơm.
Phúc Dung cùng Phúc Yến đôi lúc muốn từ bỏ, nhưng khi giương mắt nhìn đến cây thước tâm không khỏi chùng xuống, cấp hai người thêm lá gan cũng không dám từ bỏ.
Lê Tức tay ôm cây thước đứng chờ một bên, nhận thấy được tầm mắt đang chăm chú nhìn mình, giương mắt nhìn qua vừa vặn đụng phải gương mặt của hai vị hoàng tôn.
Hai vị ngay lập tức cúi đầu rũ mắt, cái miệng nhỏ một phiết, rất là buồn bực.
Nhìn số bài tập chưa hoàn thành, đồng thanh than thở, co dãn tay phải tiếp tục múa may bút lông.
Lê Tức vừa thương vừa đau lòng nhưng hắn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đứng chờ, nhiệm vụ của Ông hoàng đưa ra nhất định phải hoàn thành.
Vài ngày