Nguyệt Hoa vừa nói xong mấy cung nữ ở đây cũng không dám chần chờ nữa, tất cả lao vào tách Nguyễn Thị ra khỏi người Trần Thị.
Trần Thị ngồi bệt dưới đất, tay ôm cổ mình ho sặc sụa, tóc tai nàng lúc này đã rối bời không còn dáng vẻ cao ngạo như thường ngày nữa, Trần Thị bật khóc nức nở khi nghe thấy tiếng la hét đòi giết chết nàng từ trong miệng của Nguyễn Thị.
Trần Thị lúc này chỉ còn biết cầu Nguyệt Hoa tin lấy mình không hại Nguyễn Thị sinh non, nàng quỳ gối lết lại chỗ Nguyệt Hoa, ôm chân Nguyệt Hoa nói: "Nguyên cơ người phải tin thị thiếp, thị thiếp không có làm! Thị thiếp oan uổng! "
"Bằng chứng bây giờ điều quy hết về phía ngươi, ngươi nghĩ ta có thể tin tưởng ngươi được sao Trần Thị", Nguyệt Hoa cúi đầu nhìn xuống Trần Thị nói.
Trần Thị khóc lóc không thốt được nên lời, Lê Thị không chờ nổi nữa bước lên chỗ Trần Thị, nàng cũng quỳ xuống nói: "Nguyên cơ xin người điều tra kỹ một lần nữa, trong này nhất định có trá.
"
"Đứng lên hết đi, ta sẽ điều tra lại lần nữa, còn trách phạt Trần Thị! Đợi ông hoàng trở về rồi để ngài ấy tự mình phân xử", Nguyệt Hoa nhìn khung cảnh trước mắt không khỏi mệt mỏi, nàng phất tay ra lệnh mọi người đứng lên.
Nguyệt Hoa vừa nói xong Phúc Đảm từ bên ngoài đi vào, mặt hắn lạnh lùng nhìn một đám nữ nhân đang đứng, ánh mắt nhìn xuống Trần Thị đầu bù tóc rối cùng Lê Thị đang quỳ gối ôm chân Nguyệt Hoa, lạnh lùng nói: "Bỏ tay ra.
"
Trần Thị cùng Lê Thị hoảng sợ buông tay mình ra, xoay người quỳ hướng Phúc Đảm, mấy nữ nhân khác cũng cúi đầu im thinh thích, Nguyễn Thị lại khóc lóc đẩy mấy người hầu ra, nàng chạy lại chỗ hắn quỳ xuống: "Ông hoàng xin người làm chủ cho thiếp, con của thiếp mất rồi", nàng khóc đến thương tâm, ánh mắt thù oán nhìn về Trần Thị nói: "Là ả ta hại thiếp mất con, cầu xin ông hoàng làm chủ.
"
"Không ta không có làm, ông hoàng thiếp không có làm", Trần Thị bò lên muốn giải bày với hắn, còn chưa chạm tới đã bị hắn vô tình đạp ra xa, ánh mắt nhìn Trần Thị như nhìn người sắp chết vậy: "Tránh ra.
"
Cả phòng không khỏi hút vào hơi khí lạnh, tất cả các nàng đều biết rõ cú đá của Ông hoàng tung ra trên người Trần Thị không phải là nhẹ, các nàng không cấm hoảng sợ.
Nguyệt Hoa hơi nhíu mày nhìn Phúc Đảm, nàng cũng hơi giật mình, bình thường Phúc Đảm rất nóng tính nhưng cũng không phải loại người sẽ ra tay với nữ nhân, đặc biệt là thê thiếp của mình, có lẽ hắn lúc này thật sự tức đến điên rồi, mới không kiềm chế được hành động của mình nữa.
Phúc Đảm nghiến răng, cánh tay chấp sau lưng không khỏi bóp chặt, hắn từ trên cao nhìn xuống Trần Thị nói: "Không có ta ở đây ngươi dám tác quai tác quái à! Bây giờ còn dám kêu oan, ngươi cũng làm mẫu thân tại sao lại ra tay tàn độc như thế hả, đồ độc phụ.
Trần Thị nằm yên trên mặt đất, mở bừng ánh mắt nhìn hắn, nước mắt rơi đầy nhưng không thể thốt ra được thành lời, nàng chỉ liên tục lắc đầu.
"Các ngươi muốn đấu đá thế nào ta không quan tâm, nhưng không được động đến con cái, giờ thì hay rồi chết mất một đứa ngươi có mạng để đền không?" Phúc Đảm tiếp tục mở miệng quát mắng Trần Thị, sau một lúc không thấy nàng ta đáp trả, hắn cười nhưng nụ cười lạnh băng nói: "Không còn lời nào để chối chứ gì? Vậy không cần phải nói nữa, người đâu mang Trần Thị đến Phật đường, mỗi ngày đều cho người đánh lên người nàng ta mười roi, đánh tới khi nào biết lỗi mới thôi.
"
Thái