Phúc Đảm đi vào Chính viện, nhìn đến Nguyệt Hoa đang đen mặt ngồi trên giường đất, hắn đi lại gần hỏi: "Sao thế, khó chịu trong người?"
Nguyệt Hoa ngước mắt nhìn hắn rồi nói: "Lúc nãy chàng xử phạt có phần quá đáng, chưa điều tra rõ chuyện này có phải do Trần Thị làm hay không mà chàng đã vội đưa ra phán quyết, như vậy là không công bằng cho Trần Thị.
"
"Không công bằng cho Trần Thị, vậy đứa bé đã chết của Nguyễn Thị nàng nghĩ ta phải ăn nói với nàng ta như thế nào, Thực Nhi ta biết nàng luôn thiên vị người cũ, đừng vì tình riêng mà đánh mất sự khôn khéo của nàng", Phúc Đảm nghiêm giọng mình lại nói chuyện như thế với Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa đôi mắt tối sầm lại, lạnh nhạt nói: "Chàng nghĩ thần thiếp không biết chàng đang cố tình che giấu cho người nào đó à! Phúc Đảm chàng luôn miệng nói thần thiếp thiên vị Trần Thị, vậy chàng thì sao? Không có thiên vị chắc.
"
Nguyệt Hoa nói xong không khí trong phòng liền rơi xuống độ ấm, lặng im như tờ, thỉnh thoảng còn có thể nghe được cả tiếng thở của cả hai, hai người đối diện nhau không người nào chịu mở miệng nói trước với đối phương.
Phúc Đảm nhếch miệng nói: "Thực Nhi nàng muốn gây sự với phu quân của nàng sao, nữ tắc nàng đem uy vào bụng cẩu hết rồi rồi à!"
"Thần thiếp không dám, thần thiếp chỉ nói thật lòng mà thôi, sự thật như thế nào chỉ trong lòng chàng tự hiểu, hôm nay thời tiết nóng chàng trở về Tiền viện cẩn thận, thần thiếp không tiễn", Nguyệt Hoa tiếp tục lạnh nhạt nói, đôi mắt không chớp lấy một lần nhìn chăm chú vào Phúc Đảm, cuối cùng là đưa ra lệnh tiễn khách.
Phúc Đảm cũng cảm thấy tức giận, hắn nguyện ý sủng nàng nhưng không có nghĩa hắn nguyện ý để nàng leo lên đầu mình ngồi, tôn nghiêm hoàng tử không cho phép hắn hạ mình cúi đầu trước bất kỳ ai, hắn nhếch miệng cười nói: "Được, vậy nàng cứ ở trong này nghỉ ngơi cho tốt, mong nàng đừng hối hận, hừ", nói xong hắn phất tay áo bỏ đi.
Nguyệt Hoa ngồi bất động trên giường đất, Trịnh ma ma bên ngoài nhìn thấy ông hoàng tức giận bỏ đi, âm thầm chậc lưỡi, chắc chắn bên trong có chuyện chẳng lành, bà hấp tấp chạy vào hỏi: "Nguyên cơ, người lại cùng ông hoàng! "
"Ngươi không cần nói, cứ để hắn đi, dù gì hậu viện này cũng đâu có một mình ta, hắn muốn đi đâu thì tùy hắn", Nguyệt Hoa vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng nói.
Trịnh ma ma đành phải ngậm miệng lại, bà biết ngay là có chuyện mà, nhìn bộ dáng của nguyên cơ chắc chắn không phải chuyện nhỏ, Trịnh ma ma âm thầm thở dài nghĩ.
Nguyệt Hoa cũng thở dài, ngước mắt nhìn bà nói: "Ngươi cho người âm thầm đi điều tra những người có tiếp xúc gần với thuốc của Nguyễn Thị, cũng như mấy cung nữ bên cạnh Trần Thị, nhớ đừng làm lớn chuyện tránh bức dây động rừng.
"
"Nguyên cơ, người còn muốn điều tra chuyện này làm gì, không phải Trần Thị đã bị nhốt lại rồi sao, Người tội gì phải làm khổ mình như thế?" Trịnh ma ma nặng nhẹ khuyên can Nguyệt Hoa.
"Trịnh ma ma từ khi nào người lại nói nhiều như thế, ý ta đã quyết nhất định không quay đầu lại, ta muốn xem rốt cuộc là ai làm, ai mới là người ném đá giấu tay", Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn bà nói ra từng chữ, Trịnh ma ma cũng hiểu tính tình cứng đầu của chủ tử, cúi đầu "Dạ", rồi lui ra ngoài làm việc.
Trần Thị bị bắt giam trong Phật đường mỗi ngày đều phải niệm kinh phật sám hối, tối đến lại bị đánh lên lưng mười roi, nàng đau đến phải nằm sấp ngủ trên giường,