Ninh Như Thâm ngẩn ngơ: Cậu được phép nghe chuyện này sao?
...Mà đó còn là một quẻ hung nữa chứ.
Cậu quan sát vẻ mặt của Lý Vô Đình, "Thần nghe xong thì còn được thở mà quay về không?"
"..."
Lý Vô Đình bình thản, "Ninh khanh thậm chí còn có thể hát sơn ca mà quay về." [1]
[1] Sơn ca là một hình thức dân ca Trung Quốc, có những bài hay thật, nhưng khi dân mạng TQ nhắc tới sơn ca - đặc biệt là sơn ca Vân Nam, thì ý họ là những bài như thế này:
Ninh Như Thâm lập tức bị khơi gợi sự tò mò.
Cậu đắn đo một lát, cuối cùng không nhịn được nữa:
"...Vậy thần, nghe thử xem sao?"
Hai người cùng đi tới đình bắn cung.
Lý Vô Đình liếc nhìn cậu, sau đó đuổi cung nhân ra ngoài đứng chờ.
Cả đám theo nhau ra ngoài.
Trong đình bắn cung chỉ còn lại hai người.
Ninh Như Thâm vừa căng thẳng vừa mong chờ, đôi mắt luôn dõi theo Lý Vô Đình.
Cậu thấy hắn cầm cây cung bên cạnh đưa cho mình:
"Tập thử cho trẫm xem liệu khanh đã quên những gì được dạy hay chưa."
"..."
Đã bảo là nói chuyện quẻ bói cơ mà?
Ninh Như Thâm đối diện với ánh mắt đầy hàm ý của Lý Vô Đình, đành phải nhịn lại lời muốn nói rồi nhận lấy cây cung, "Vâng."
Lâu rồi cậu không luyện tập, bây giờ thấy hơi lạ tay.
Cánh tay kéo căng dây cung và hướng mũi tên về phía bia ngắm.
Ngực căng lên, lưng thẳng tắp, vòng eo đeo chiếc đai lưng màu vàng cũng rất nghiêm chỉnh.
"Sao lại quên rồi?"
Lý Vô Đình đứng phía sau cậu, lúc định giơ tay lên chỉnh động tác thì khựng lại, "Có chịu được không?"
Giọng nói trầm ấm của hắn lọt vào trong tai Ninh Như Thâm.
Cậu vừa kéo căng dây cung vừa kìm nén cảm giác nóng bừng ở tai, "...Được ạ."
Bàn tay hắn bắt đầu điều chỉnh vai lưng cho cậu.
Cảm giác tê rần thoáng leo lên trên eo.
Đầu của Ninh Như Thâm chỉ chăm chăm nhớ mong chuyện vừa rồi:
Sao vẫn chưa nói nhỉ? Lẽ nào muốn kiểm tra thành tích bắn cung của cậu, bắn trúng đích thì mới chịu nói?
Cậu phỏng đoán ý định của Lý Vô Đình.
Thế là cậu lấy lại bình tĩnh, tập trung tinh thần ngắm cho thật chuẩn.
Ninh Như Thâm đặt toàn bộ sự tập trung vào tấm bia phía trước, mọi sự vật xung quanh dần bị lu mờ.
Trong lúc tập trung cao độ, cậu nghe thấy người phía sau đột nhiên nói bằng chất giọng trầm lắng: "Quẻ bói đó nói rằng..."
"Trẫm là mệnh vô thê vô tự, sát tinh cô long."
Hơi thở nóng ấm thoảng qua mang theo cảm giác run rẩy quen thuộc, vài chữ ngắn ngủi như sét đánh giữa trời đã lọt vào trong tai cậu.
Ninh Như Thâm cảm thấy chấn động, lập tức mở to mắt!
Cậu thả lỏng ngón tay, "Vụt!"
Mũi tên nhọn xé gió bay đi rồi cắm thẳng vào hồng tâm.
Người phía sau lùi lại, Ninh Như Thâm vẫn cầm cây cung rồi ngẩn ngơ quay đầu nhìn Lý Vô Đình.
Lý Vô Đình nhìn mũi tên trên bia ngắm, đánh giá:
"Cũng không tệ."
"..."
Không tệ cái đầu anh!!!
Ninh Như Thâm nhớ lại mấy chữ vừa rồi, thật sự rất muốn gào lên với Lý Vô Đình: Vậy chẳng phải là...
Cô độc suốt đời rồi chết già hay sao.
Cậu không nỡ nói ra những chữ trong lòng.
Khi cậu đang nhìn Lý Vô Đình, vẻ mặt của hắn vẫn bình thản như thường, cứ như chuyện này không liên quan gì đến hắn vậy.
Thậm chí hắn còn đưa tay ra khép cằm cậu lại:
"Ninh khanh há miệng to như vậy để chuẩn bị hát sơn ca à?"
"..."
Ninh Như Thâm cố gắng lấy lại bình tĩnh, "Nếu như bệ hạ muốn nghe."
Thì tôi sẽ chiều anh.
Nào, nói đi.
Lý Vô Đình cúi đầu, khẽ mỉm cười, "Ninh khanh đang tiếc thương cho trẫm ư?"
Ninh Như Thâm thầm nhủ, cũng chẳng phải.
Cậu chỉ thấy, Lý Vô Đình đối xử với cậu tốt như vậy, hơn nữa hắn yêu dân như con, thực sự không muốn hắn chịu số mệnh như thế kia.
Cậu nói giảm nói tránh, "Thần chỉ muốn phát ra một vài âm thanh khiến bệ hạ cảm thấy vui."
Lý Vô Đình im lặng quan sát một lát.
Hắn chợt đưa tay ra chụp lên đầu Ninh Như Thâm, ngón tay nóng ấm và thô ráp xuyên qua những lọn tóc, mang đến cảm giác tê dại.
Ninh Như Thâm nín thở ngẩng đầu lên:?
Vài giây sau, bàn tay ấy nắm nhẹ lấy đầu cậu rồi lắc vài cái.
"???" Ninh Như Thâm choáng váng, "Bệ hạ...!đang lắc cái gì vậy?"
"Đang nghe âm thanh phát ra từ trong đầu Ninh khanh."
Lý Vô Đình tiếp tục lắc, "Rất tĩnh mịch, trẫm thích nghe lắm."
"..."
Thôi được rồi.
Mệnh anh cô độc, tôi nhường anh.
Ninh Như Thâm đang bị lắc đến váng cả đầu thì có tiếng Đức Toàn vọng vào từ bên ngoài:
"Bệ hạ, Tả Thiện Thế của Tăng Lục Ti đến yết kiến." [2]
[2] Tăng Lục Ti phụ trách tất cả mọi chuyện liên quan đến Phật giáo.
Lý Vô Đình buông tay ra, "Đợi một chút."
"Vâng bệ hạ."
Ninh Như Thâm tranh thủ vuốt lại mái tóc rối của mình.
Lý Vô Đình chợt lên tiếng, "Ninh khanh không cần lo lắng cho trẫm, trẫm đã buông bỏ từ lâu rồi."
Cậu ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Lý Vô Đình không hề tỏ ra buồn bã, vẫn là dáng vẻ vững vàng như núi ấy.
Trai tim rối bời của Ninh Như Thâm bỗng cảm thấy yên tâm, cậu nghĩ: Thôi vậy, trời cao đóng mất vài cánh cửa của Lý Vô Đình nhưng vẫn sẽ để lại cho anh ta một cái cửa sổ.
Cậu an ủi, "Bệ hạ vẫn còn những niềm may mắn khác mà."
Ninh Như Thâm định cáo từ nhưng bị giữ lại.
"Ninh khanh." Lý Vô Đình nói một cách hàm ý, "Chuyện này rất quan trọng, trẫm chỉ nói cho một mình khanh biết."
Ninh Như Thâm hiểu ý, "Thần nhất định sẽ mang bí mật này xuống mồ."
"..."
Lý Vô Đình khẽ phẩy tay bảo cậu đi, "Cũng không cần thiết đâu."
- --
Công tác chuẩn bị dần được đẩy nhanh tiến độ, tiết Thanh Huống đang tới gần.
Mùng Sáu tháng Sáu, dân gian sẽ mở kinh thư ra và phơi phóng quần áo.
Còn tân đế mới đăng cơ được một năm lựa chọn đích thân ghé thăm chùa Thiệu Giác để thỉnh kinh cầu phúc.
Đội hình đi chùa rất hoành tráng.
Không chỉ có thiên tử đích thân dẫn các trọng thần trong triều, mà ngay cả Thục Thái phi và Cảnh Vương cũng đi cùng.
Ninh Như Thâm cũng đi theo.
Một hàng dài người xuất phát tới chân núi Thiệu Quang.
Nhìn ra xa, cả ngọn núi đều được bao phủ bởi rừng cây xanh tốt, thấp thoáng có vài tòa tháp vàng kim ló ra.
Mây mù sương giăng, chuông đồng không ngớt tiếng.
Lý Vô Đình xuống khỏi xe đầu tiên, sau đó đi bộ lên núi.
Ninh Như Thâm đi theo đội ngũ triều thần, cách một khoảng khá xa với Lý Vô Đình.
Cậu đang mải dõi theo vạt áo vàng sáng ấy thì một cái đầu chợt ló ra ở bên cạnh:
"Ninh đại nhân đang nhìn hoàng huynh à?"
"..."
Ninh Như Thâm cúi xuống nhìn Lý Cảnh Dục không biết chui ra từ bao giờ, "Sao tiểu điện hạ lại ra đây?"
Lý Vô Đình, "Đến tìm Ninh đại nhân để nói chuyện."
Hai người cùng leo lên núi.
Ninh Như Thâm nhìn đỉnh của ngôi chùa Thiệu Giác, lại nhớ tới chuyện mà Lý Vô Đình tiết lộ với cậu ngày hôm ấy.
Cậu nhìn thằng bé chân ngắn: Cho nên...!Lý Vô Đình định truyền ngôi cho Lý Cảnh Dục?
Lý Cảnh Dục nhận ra, "Ninh đại nhân đang nhìn gì vậy?"
Ninh Như Thâm leo được một đoạn thì khẽ th ở dốc, nhắc nhở một cách kín đáo, "Tiểu điện hạ lại cao lên rồi.
Vừa nhìn đã biết là dáng người mạnh mẽ, căn cơ xuất chúng...!phù...!Sau này, có thể gánh vác nhiều thứ giúp bệ hạ..."
Còn chưa nói xong, một bàn tay nhỏ giữ cậu lại.
Lý Cảnh Dục nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, "Có lẽ hoàng huynh không cần đâu, bây giờ để bản vương gánh vác Ninh đại nhân trước đã."
"..."
Ninh Như Thâm, "Cảm ơn điện hạ."
- --
Gần nửa canh giờ sau, cuối cùng cả đoàn cũng tới được chùa Thiệu Giác.
Cổng chùa đầy cổ kính nhưng cũng rất hoành tráng, có cảm giác tĩnh mịch yên bình.
Dưới tia nắng mặt trời, ngôi chùa như đang phát ra ánh sáng.
Ninh Như Thâm theo đoàn người vào trong chùa.
Trong chùa đã chuẩn bị công tác tiếp đón.
Rất nhiều hòa thượng đều đứng thành hàng để nghênh đón, sư trụ trì đứng đầu mặc một chiếc cà sa đỏ vàng.
Ông ấy mỉm cười:
"Bần tăng cung nghênh Thánh thượng."
Sau màn chào hỏi, tất cả cùng được dẫn vào trong điện.
Đại điện thoáng đãng, bức tượng Phật màu vàng vô cùng uy nghiêm.
Sau màn lễ nghi rườm rà, Ninh Như Thâm cúi đầu bái lạy trong tiếng tụng kinh, lúc này màn chúc phúc mới kết thúc.
Thời gian còn lại có thể tự do dâng hương và thắp đèn.
Mọi người dần dần giải tán.
Ninh Như Thâm đứng dậy, ánh mắt xuyên qua đám đông quan viên và hòa thượng để nhìn Lý Vô Đình đứng cách đó không xa.
Trước mặt hắn chính là sư trụ trì đang mỉm cười hiền từ, tiếng nói chuyện của hai người thoáng vọng tới:
"Tịnh Hỷ Đại Sư."
"Bệ hạ, lâu rồi không gặp."
Ông vừa dứt lời, Lý Vô Đình cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt ấy biến mất rất nhanh.
Ninh Như Thâm đứng nhìn từ xa:
Sao vậy nhỉ, câu nói "lâu rồi không gặp" có vấn đề gì ư?
Chẳng lẽ ngày nào cũng gặp mới là bình thường?
Hai người lại nói tiếp gì đó, sau đó cậu thấy Tịnh Hỷ Đại Sư nghiêng người làm động tác "mời".
Lý Vô Đình cất bước đi ra ngoài.
Hai bóng người dần khuất sau đại điện.
Ninh Như Thâm đứng tại chỗ, ánh mắt vẫn chưa dứt ra được.
Đúng lúc này, vạt áo bị kéo nhẹ một cái.
Lý Cảnh Dục ngửa đầu nhìn, "Ninh đại nhân, ngươi lại lén lút nhìn hoàng huynh à?"
Ninh Như Thâm nhắm mắt:...Lén lút cái gì chứ.
Cậu đâu phải là Hiên Vương.
Cậu bỏ qua câu hỏi này, "Tiểu điện hạ có chuyện gì sao?"
Lý Cảnh Dục đáp, "Hoàng huynh với Thục Thái phi nương nương phải ra phía sau.
Bản vương muốn đi thắp đèn cầu phúc, Ninh đại nhân có muốn đi cùng không?"
Ninh Như Thâm gật đầu, "Vậy thì đi thôi."
"Ừm." Lý Cảnh Dục vui vẻ dán lên người cậu.
- --
Ninh Như Thâm tưởng rằng chỉ có vài nơi để dâng hương cầu nguyện mà thôi, không ngờ sau khi theo Lý Cảnh Dục vòng tới vòng lui, thế mà lại đến được một sân viện ở sâu bên trong chùa.
Tiểu hòa thượng đứng ở cửa hành lễ,