Chương 76
Sau khi Khương Mạt đến, gửi tin nhắn cho người đàn bà xuyên không: “Tôi đến rồi, khi nào cô đến?”
Người đàn bà xuyên không trả lời rất nhanh: “Lập tức.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Mạt cất điện thoại, trong lịch sử điện thoại, năm phút trước có một cuộc gọi báo cảnh sát.
Khi cô xuống tầng một liền gọi điện cho cảnh sát.
Mười giây….hai mươi giây…...ba mươi giây……
Một phút…...hai phút…..ba phút……..
Năm phút trôi qua, người đàn bà xuyên không vẫn chưa đến.
Khương Mạt nhíu mày, cô phải nhanh chóng giải quyết, nếu không một lát nữa Thẩm Vân sẽ tỉnh dậy.
Nghĩ đến Thẩm Vân, trong lòng cô đột nhiên kêu lộp bộp, như rơi xuống đáy hồ lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến cô rùng mình, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô quay người nhấc chân chạy về nhà.
Cô nghĩ sai rồi, cô luôn cho rằng người đàn bà xuyên không nhằm vào cô, liền theo lẽ tự nhiên cảm thấy người đàn bà xuyên không sẽ ra tay với mình.
Không không không…..không phải như vậy!
Người đàn bà xuyên không muốn ra tay với Thẩm Vân!
Cô ta muốn cô mất đi Thẩm Vân.
Trên đường lớn, Khương Mạt nhấc chân chạy điên cuồng.
Cô chưa từng chạy nhanh như vậy bao giờ.
Tim đập vô cùng nhanh, bên tai kêu ù ù, mùi máu tanh lan dần ra khoang miệng.
Từng tế bào tên khắp cơ thể đang gào với cô.
Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh hơn nữa!
Nhưng tại sao đoạn đường ngắn kia lại trở nên xa như vậy, tại sao vẫn chưa đến?
Tại sao vẫn chưa đến?
Sao lại xa như vậy?
Không biết chạy bao lâu, điện thoại trong tay đột nhiên kêu lên, cô nhìn, là Thẩm Vân gọi đến.
Vội vàng nhận máy, kết quả lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi, màn hình cảm ứng không nhận.
Khương Mạt vội đến mức nước mắt cũng tuôn ra.
Cô không dám dừng lại, vừa chạy vừa lau mồ hôi vào quần áo.
Đợi đến lúc cô lau khô lòng bàn tay thì cũng đã chạy về đến trước cổng tiểu khu.
Cô thấy Thẩm Vân cầm điện thoại chạy ra, thần sắc nôn nóng, lúc này anh nhìn thấy cô, sắc mặt trầm xuống, xoay người chạy về phía cô.
Đúng vào khoảnh khắc này, đèn của chiếc xe phía sau đột nhiên sáng lên, tiếp đó là tiếng đạp ga hết tốc độ, một chiếc xe ô tô chạy ra từ trong bóng tối, trực tiếp xông đến hướng Thẩm Vân.
Ánh sáng chói mắt chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn của cô, chính giữa mảng trắng mênh mông là một bóng người mờ nhạt.
Giây phút đó, bản thân Khương Mạt cũng không biết cô lấy đâu ra sức lực, chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng, toàn bộ máu trong cơ thể sục sôi, tất cả giống như động tác chậm, cô chạy hai bước xông đến từ bên cạnh, quẹt vào đầu xe kim loại nóng bỏng, làn da trần trụi thậm chí còn cảm nhận được hơi nóng phun ra từ đầu xe.
Cô kéo anh ngã vào vành đai xanh bên cạnh, đầu bị đập một cái, có chút mơ màng.
Ầm ầm một tiếng, xe trực tiếp đâm vào vành đai xanh, đầu xe cũng bẹp xuống.
Một phút ngắn ngủi, Khương Mạt dùng kiệt sức lực cả cơ thể.
Cô nằm trên vành đai xanh, hoa mắt chóng mặt, đến ngón tay cũng không cử động được.
Cô nghe thấy giọng Thẩm Vân hỏi cô: “Bị thương rồi sao?”
Cô lắc đầu, vẫn có chút khó chịu.
Thẩm Vân dìu cô đứng dậy, không để ý đến cô, sải bước đi về phía chiếc xe phía trước, giật mạnh cửa xe, lôi người đàn bà trong xe ra.
Khương Mạt nheo mắt, nhìn thấy Thẩm Vân đột nhiên nổi điên, một phát kéo người đàn bà trong xe ra, quăng lên đất.
Cô nghe thấy tiếng cười điên cuồng của đàn bà, nhưng người đàn bà xuyên không căn bản không phát ra tiếng, là cô ta đang điên cuồng cười trong lòng.
Hiện tại Khương Mạt không có hơi sức để ý đến cô ta, cô bò dậy đi đến kéo Thẩm Vân.
Cô vừa tức vừa vội vừa lo, nước mắt tuôn ra không ngừng, hét lên với anh: “Anh chạy ra ngoài làm gì? Cô ta chính là muốn hại anh, anh có biết không hả?!”
Thẩm Vân đứng đó, cả người cứng ngắc, nhìn Khương Mạt cười lạnh: “Bây giờ em biết lo lắng rồi à? Lúc em chạy ra ngoài sao lại không biết anh cũng sẽ lo lắng?”
Khương Mạt: “Em đã chuẩn bị hết rồi! Em còn báo cảnh sát rồi! Cảnh sát sẽ đến ngay! Em lại không phải là anh, vừa rồi nếu không phải em thì anh đã...anh đã….”
Dần dần không nói tiếp được những lời trách cứ giận dữ, cô cắn môi, tức giận quay mặt đi không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc mất mặt này của cô.
Thẩm Vân cười lạnh: “Khương Mạt Mạt, em tưởng anh không biết em đang nghĩ gì sao? Em muốn báo thù thay mẹ em, em đang lấy mạng của mình ra đánh cược!”
Khương Mạt quay phắt đầu lại, đôi mắt ầng ậng nước hung hăng nhìn anh chằm chằm, cắn răng nói: “Em chính là muốn báo thù cho mẹ em. Cô ta hại chết mẹ em. Em vẫn luôn đợi cô ta động tay, như vậy thì cảnh sát có thể bắt cô ta, em muốn cô ta ngồi tù cả đời!”
Đến chứng cứ cô cũng đã thay cảnh sát chuẩn bị, có tin nhắn, có camera, ít nhất cũng là mưu sát không thành.
Nhất định cô phải đưa cô ta vào nhà giam.
Dưới ánh đèn, cô đứng thẳng tắp, cơ hàm căng chặt, như một cây trường thương, thà gãy cũng không chịu cong.
Cô mười tám tuổi, không hiểu nhẫn nhịn, không hiểu nhượng bộ, cho dù va đến vỡ đầu chảy máu, tan xương nát thịt cũng phải xông về phía trước.
Người đàn bà xuyên không bị Thẩm Vân quăng dưới đất đột nhiên cười càng điên cuồng hơn: “Ha ha ha ha ha ha muốn báo thù ha ha ha ha cô báo nổi sao? Không nhìn thấy ống tiêm trên eo chồng cô sao? AIDS cộng thêm ma tuý, có phê không ha ha ha ha… …”
Khương Mạt đột nhiên sững sờ, cúi đầu nhìn ống tiêm cắm trên eo Thẩm Vân, bên trong vẫn còn một nửa dịch thể màu đỏ không biết là gì.
Ầm một tiếng, cô cảm thấy cả thế giới như sụp đổ.
“Thẩm…..Thẩm Vân…..” Cô gọi anh, nhìn anh chằm chằm, giọng nói run rẩy: “Cô ta…..cô ta nói..ở đây là AIDS cộng thêm ma tuý…..”
Thẩm Vân nhắm mắt không để ý đến cô, trực tiếp rút ống tiêm ra vứt trên mặt đất.
Người đàn bà xuyên không nằm trên đất, trên mặt mọc đầy mụn mủ lở loét khiến người khác buồn nôn, cô ta nhìn chằm chằm Khương Mạt, ánh mắt điên cuồng: “Dáng vẻ hiện tại của tao bây giờ đều là do mày hại! Khương Mạt, cũng để cho ông xã bảo bối của mày nếm thử mùi vị này đi ha ha ha ha!”
Cô ta thế nào cũng không ngờ được, rời khỏi cơ thể của Thẩm lão gia, cô ta tỉnh lại lần nữa lại là một kỹ nữ già nua tàn sắc, toàn thân nhiễm bệnh bẩn thỉu, đáng sợ nhất còn là AIDS và nghiện ma tuý.
Những ngày này cô ta cũng không biết làm thế nào sống qua được.
Ý nghĩ duy nhất chống đỡ cô ta sống tiếp chính là để Khương Mạt cũng nếm thử mùi vị này.
Cả người Khương Mạt phát run, ngón tay cũng không động đậy được.
Nhưng cô có chút kỳ lạ, cơ thể cô phảng phất tự có ý thức riêng, linh hồn bay ra ngoài nhìn bản thân đột nhiên xông lên, túm tóc người đàn bà xuyên không hung hăng cho một cái bạt tai, mắng:
“Đần độn mù văn hoá, không biết có thuốc chống phơi nhiễm từ lâu rồi sao? Không biết có thuốc điều trị từ lâu rồi sao?”
Tiếng cười điên cuồng của người đàn bà xuyên không đột nhiên kẹt lại trong cuống họng.
Tay cô ta túm chặt mặt đất, cả người run rẩy, một giây sau đột nhiên bắt đầu gào thét, điên cuồng túm lấy tóc mình, cào lên da dẻ đầy những vết mủ lở loét, cào đến mức máu tươi chảy ra.
Lúc này tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Khương Mạt buông người đàn bà xuyên không ra ôm lấy Thẩm Vân: “Không sao, không sao cả, Thẩm Vân anh đừng sợ, cảnh sát đến rồi, chúng ta lập tức đến bệnh viện, sẽ không sao cả, anh đừng sợ……”
Tay cô hơi run rẩy, nhặt điện thoại đã bị vỡ màn hình trên mặt đất, mở ra, vậy mà vẫn dùng được.
Cô tìm thông tin thuốc chống phơi nhiễm AIDS cho anh xem: “Anh xem anh xem…...trong vòng 72 tiếng báo sử dụng là được, hơn nữa càng sớm thì hiệu quả càng cao, anh sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao….”
Thâm Vân cúi mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Dáng vẻ của cô gái nhỏ thật đáng thương, gồng mình nhịn không để nước mắt rơi, nói mãi không ngừng, không biết đang an ủi anh hay đang tự an ủi mình.
Cảnh sát xuống xe, Khương Mạt nhanh chóng đi đếm túm lấy người dẫn đầu: “Chú cảnh sát, là cháu báo cảnh sát, làm phiền chú đưa Thẩm Vân đến bệnh viện trước, anh ấy bị tiêm một mũi, hình như bên trong có chứa thuốc phiện và virut AIDS…..”
Cảnh sát vừa nhìn thấy dáng vẻ người đàn bà xuyên không liền thầm nói không ổn, nghe Khương Mạt nói xong không dám chần chừ, vội vàng nắm bắt thời gian đưa Thẩm Vân đến bệnh viện lớn gần nhất.
Những bệnh viện nhỏ bình thường đều không có thuốc chống phơi nhiễm AIDS, còn cả thuốc phiện cũng không dễ xử lý.
Ngồi trong xe, Khương Mạt nắm chặt tay Thẩm Vân từ đầu tới cuối, miệng nói không ngừng, nhưng sau khi Thẩm Vân nói câu “Không cần lo lắng” thì không nói thêm một lời nào nữa.
Đến bệnh viện, bác sĩ giúp Thẩm Vân xử lý, Khương Mạt chạy lên chạy xuống làm thủ tục, may mà là nửa đêm, không có nhiều người trong bệnh viện, nếu không cô đến cái khẩu trang cũng không có, sớm đã dẫn đến chấn động.
Cảnh sát không yên tâm, giữ cô lại bảo bác sĩ cũng giúp cô kiểm tra toàn diện.
Nhìn cô có vẻ bị nghiêm trọng hơn Thẩm Vân nhiều, chân bị chà rách một mảng lớn, đầu cũng bị sưng một cục.
Nhưng Khương Mạt không chịu đi, cô muốn đợi kết quả kiểm tra của Thẩm Vân.
Đến khi cảnh sát thông báo cho Khương Ỷ Lan, bố cô vội vàng chạy đến mới bắt cô đi làm kiểm tra toàn diện, nhân tiện xử lý vết thương.
Ngày hôm sau bệnh viện mới ra kết quả.
Đã dùng thuốc chống phơi nhiễm rồi, Thẩm Vân được đưa đến kịp thời, chắc sẽ không có vấn về gì lớn, qua một đoạn thời gian sẽ xét nghiệm lại một lần.
Ma tuý cũng đã được xử lý qua, nhưng bệnh viện không phải đơn vị chuyên ngành cai nghiện, kiến nghị nên đưa Thẩm Vân đến đơn vị chuyên ngành làm xử lý toàn diện một lần nữa.
Thấy sắc mặt của Khương Mạt trắng bệch, bác sĩ còn an ủi cô: “Lượng độc tố trong ống tiêm đi vào cơ thể không nhiều, còn tiêm vào cơ bắp, lại được xử lý kịp thời, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ không có vấn đề gì.”
Thẩm Vân nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, đang ngủ, Khương Mạt bò lên bên cạnh nói nhỏ với anh: “Anh có nghe thấy lời bác sĩ nói vừa rồi không? Chú cảnh sát nói đã liên hệ với đơn vị chuyên ngành rồi, một lát nữa sẽ đến đón anh... Thẩm Vân, nhất định anh sẽ không sao cả, đừng sợ, em luôn ở bên cạnh anh……”
Nói rồi, cô nhẹ nhàng sờ tay anh, nước mắt lại rơi xuống: “....Thẩm Vân…..em xin lỗi, đều là em hại anh bị thương…. em biết em sai rồi, anh đừng giận em có được không?”
Thẩm Vân nhắm mắt ngủ say như cũ.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếp đến là tiếng gõ cửa, Khương Mạt tưởng là người đến đón Thẩm Vân, vội vàng đi ra mở cửa, kết quả đứng ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên thường xuyên thấy trên tivi.
Ngũ quan của người phụ nữ xinh đẹp, mơ hồ có thể nhìn ra đường nét rất giống Thẩm Vân.
Bà dặn dò thư ký hoặc là vệ sĩ phía sau đợi ở bên ngoài, nhìn Khương Mạt cười: “Mạt Mạt, đã lâu không gặp.”
Khương Mạt há há miệng, không biết bên gọi cô hay gọi mẹ, đành nói: “Ngài đến rồi, mau đi vào trong ngồi, bác sĩ nói Thẩm Vân đã không sao rồi…..”
Bà là mẹ của Thẩm Vân, Tôn Khởi Miên.
Tôn Khởi Miên và người Khương Mạt gặp trước đây không giống nhau.
Bà ấy rất dịu dàng, nụ cười bình dị dễ gần, lúc nhỏ Khương Mạt rất thích bà ấy, bà ấy cũng rất thích Khương Mạt.
Dường như Thẩm Vân bị làm ồn tỉnh giấc, mở mắt ra lặng lẽ ngồi dậy, nhàn nhạt gọi một tiếng: “Mẹ.”
Khương Mạt cúi mắt, khoé mắt cay nồng, gồng mình nhịn nước mắt xuống.
Cô biết Thẩm Vân vẫn luôn tỉnh, vừa rồi chỉ là anh không muốn để ý đến cô.
Tôn Khởi Miên gật đầu, nhìn thoáng qua băng gạc trên đầu và chân