Chương 77
Thẩm Vân ăn cơm xong thì người đón anh cũng đến.
Họ mặc áo blouse trắng, nhưng cảm giác khác hoàn toàn với bác sĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Mạt và Khương Ỷ Lan đưa anh xuống lầu, một chiếc xe giống như xe cứu thương đã đợi sẵn ở dưới lầu, không biết là do quan hệ của Tôn Khởi Miên hay là xuất phát từ mục đích bảo vệ đời tư, bên trên không có bất kì kí hiệu nào.
Cửa xe mở ra, những người mặc áo blouse trắng bảo vệ anh lên xe.
“Thẩm Vân.”
Anh quay đầu lại theo bản năng, cô gái nhào vào lòng anh, ngẩng đầu hôn lên.
Anh vội vàng tránh mặt đi, Khương Mạt hôn lên khóe miệng anh.
Ánh mắt cô ảm đạm đi một chút, lập tức lại sáng lên, nói: “Anh đừng sợ, em ở bên ngoài chờ anh.”
Anh nhìn cô một cái, không nói gì, khom lưng chui vào trong xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đưa mắt nhìn theo tiễn anh đi.
_ _
Vết thương của Khương Mạt không có gì đáng ngại, rất nhanh cô liền xuất viện.
Thời tiết ngày càng lạnh hơn, tuyết rơi ngày càng lớn hơn, trường học bắt đầu cho nghỉ đông, bây giờ trên cơ bản cả nước cấm pháo hoa pháo trúc, đến tiếng pháo dây cũng khó nghe được, trong game ngược lại có hương vị ngày Tết hơn hiện thực nhiều.
Khương Ỷ Lan làm rất nhiều đồ Tết, Khương Mạt ở bên cạnh giúp đỡ ông.
Ông vừa làm vừa cảm thán: “Trước đây nhà ta đón Tết náo nhiệt biết mấy, bây giờ chỉ còn lại hai bố con. Mẹ con khéo tay, biết hấp điểm tâm, nào là nhím con lợn con, còn có thỏ con, lúc nhỏ con thích ăn lắm đấy…..”
Khương Mạt cười nói: “Bố biết con thích mà còn suốt ngày tranh với con.”
Khương Ỷ Lan: “Vợ ông đây vất vả làm ra, đều cho nha đầu là con ăn hết, ông đây không thoải mái không được à?”
Khương Mạt trợn mắt.
Hai người không nói tiếp.
Tay Khương Ỷ Lan nặn hai con thỏ con, đặt vào lồng hấp, tuỳ ý hỏi một câu: “Người đàn bà đó…... khi nào thì bị đưa ra toà?”
Khương Mạt khựng lại: “Chắc là năm sau, sắp rồi.”
Khương Ỷ Lan qua loa ừm một tiếng, lại hỏi: “Con liên lạc với Thẩm Vân chưa? Sắp đến Tết rồi, nó chỉ có một mình, đáng thương biết mấy.”
Nghĩ đến Thẩm Vân, Khương Mạt chớp chớp mắt: “Liên lạc rồi nhưng anh ấy không để ý đến con.”
Từ ngày đầu tiên anh rời đi, mỗi ngày cô đều gửi tin nhắn cho anh, một tháng rồi, anh chưa từng trả lời một lần nào.
Nơi Thẩm Vân đi cũng không phải là trại cai nghiện bình thường, đến cơ hội đến thăm cô cũng không có.
Khương Ỷ Lan cười lạnh một tiếng: “Đáng đời, đợi chồng con quay lại bố sẽ để hai đứa ly hôn, cho chừa cái thói.”
“Bố!” Khương Mạt nổi giận: “Có ai làm bố như như bố không?”
Khương Ỷ Lan: “Hừ, bố đây là giúp lý không giúp thân, cho con lần sau tiếp tục thể hiện anh hùng.”
Khương Mạt vứt mì trong tay sang một bên, quay đầu đi mất.
Một lúc sau cô lại giận đùng đùng quay lại, nặn mấy con thỏ con xấu hoắc, đặt vào lồng hấp.
Tối hôm nay, Thẩm Vân nhận được một bức ảnh.
Bốn chú thỏ con méo mó trắng trắng mập mập, hai con nhỏ hai con to, trên đầu lần lượt điểm hành hoa, gừng vụn, tỏi băm, rau thơm.
Bên cạnh còn viết mấy chữ: Gia tộc gia vị.
Anh nhìn một lúc, lặng lẽ tắt điện thoại.
Khương Mạt không nhận được tin nhắn trả lời của Thẩm Vân cũng không bất ngờ chút nào.
Buổi tối trước khi ngủ, cô lướt weibo, thấy Phàn Dư Tiệp vừa lấy được chiếc cúp Thị Hậu nào đó nên gửi tin nhắn chúc mừng.
“Chúc mừng chị Phàn nhận được giải Thị Hậu.”
Phàn Dư Tiệp trả lời rất nhanh: “Cảm ơn em gái nhỏ nha, đúng rồi, mấy hôm nữa là sinh nhật chị, đưa ông xã em đến chơi cùng.”
Khương Mạt: “....Em với anh ấy cãi nhau rồi.”
Phàn Dư Tiệp : “.....Em đã làm gì vậy? Tính khí Thẩm Tổng tốt như vậy mà cũng có thể cãi nhau với em được?”
Có Tôn Khởi Miên ra mặt, chuyện tối hôm ấy không hề bị lộ ra ngoài nên không có mấy người biết.
Khương Mạt: “......”
Phàn Dư Tiệp: “Thôi vậy, chị không hỏi nữa. Hai người đã làm lành chưa?”
Khương Mạt: “Vẫn chưa, bây giờ anh ấy không chịu để ý đến em.”
Phàn Dư Tiệp: “Chị đây bày cho em một chiêu.”
Khương Mạt: “Là gì?!”
Phàn Dư Tiệp: “Sắc - Dụ dỗ cậu ta! Em nghe qua câu đầu giường đánh nhau cuối giường hòa chưa? Chỉ cần đời sống vợ chồng hài hòa, những thứ khác đều không tính là chuyện lớn.”
Khương Mạt: “......”
Phàn Dư Tiệp: “Không có tác dụng thì em lại đến tìm chị.”
Khương Mạt: “Được rồi được rồi, cảm ơn chị Phàn.”
Cô xấu hổ không dám nói bây giờ đến mặt Thẩm Vân cô cũng không gặp được, vội vàng đồng ý.
Sắc - Dụ?
Dụ cái bíp à.
Tin nhắn cô gửi đi còn không biết Thẩm Vân có xem hay không kìa.
Hai chín Tết, Tôn Khởi Miên cho người mang đến tặng hai tấm vé vào trường quay xem chương trình cuối năm, Khương Mạt và Khương Ỷ Lan cùng đi.
Kiểu chương trình này thật ra khá nhạt nhẽo, nhưng Khương Mạt chưa từng đi xem, coi như đi xem náo nhiệt.
Xem trực tiếp tại hiện trường và xem trên tivi khác biệt cũng khá lớn.
Về đến nhà tắm giặt xong đã là hơn hai giờ sáng, Khương Mạt không nhịn được mở máy tính ra, gửi cho Thẩm Vân một câu: “Năm mới vui vẻ, mẹ gửi cho em và bố hai tấm vé vào trường quay xem chương trình cuối năm, em với bố vừa xem xong về, Thẩm Vân, anh xem chương trình cuối năm phát trực tiếp chưa?”
Ba tháng cách ly trị liệu, bây giờ là một tháng tám ngày.
Vốn tưởng rằng lần này cũng như đá chìm dưới biển, không ngờ Thẩm Vân trả lời một chữ ‘Ừm.
Khương Mạt nhìn chữ ‘Ừm’ đó, lại nhìn người gửi tin nhắn, nhìn mấy lần mới khẳng định là Thẩm Vân trả lời.
Aaaaaaaaaaa!
Cô gào thét trong lòng, đột nhiên nhớ lại lời của Phàn Dư Tiệp, cúi đầu kéo cổ áo tắm mở ra một chút, sau đó dè dặt hỏi: “Vậy anh có nhìn thấy em không?”
Nửa ngày, Thẩm Vân lại trả lời một chữ “Ừm.”
Aaaaaaaaaaaaa!
Anh ấy lại trả lời mình!
Khương Mạt suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên.
Đè kích động xuống, cô liếm liếm môi, bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu: “Em nhớ anh rồi, em có thể nhìn anh một chút không?”
Nói xong, không đợi anh trả lời, Khương Mạt đã gửi lời mời chat video.
Tút--Tút--Tút--
Trong khi đợi tiếng báo chờ, Khương Mạt cảm thấy bản thân chưa bao giờ căng thẳng như vậy.
Tiếng ‘tút cuối cùng vang lên, không ngờ đối phương lại nhận máy!
Người đàn ông không gặp hơn một tháng xuất hiện trên màn hình, anh gầy đi một chút, nước da có chút nhợt nhạt, nhìn có vẻ hơi tiều tuỵ, nhưng tinh thần vẫn khá tốt.
Ánh mắt anh nhàn nhạt, nhìn xuống dưới, đột nhiên trầm xuống.
Khương Mạt: “Thẩm……”
Chữ Vân còn chưa nói ra khỏi miệng, người đàn ông bất ngờ giơ tay lên, một giây sau màn