Thần Tiên Song Tuyệt

Kỳ Đồng Song Kiệt!


trước sau

Trường Tranh dùng Pháp Lực ẩn mình vào hư không, âm thầm lặng lẽ tiến tới quan sát nơi đó một cách thần không biết, quỷ không hay.

Tại nơi đó đang có một nhóm người tụ tập lại chia thành hai phe đối lập nhau.

Một phe là một đám gồm mười người khoác lên toàn thân bởi một chiếc áo choàng màu đen bí ẩn, không những vậy mà còn mang trên mặt một chiếc mặt nạ như u linh quỷ dị.

Người cầm đầu của bọn hắn là một cái hắc y nhân cao ráo, thân hình cao lớn đến hai mét, mặt nạ so với những người khác càng thêm u ám, quỷ dị.

Nếu như nói đám người này là âm thầm lặng lẽ, che giấu thân phận một cách mờ ám.

Vậy thì đám người còn lại chính là quang minh chính đại triển lộ ra thân phận.

Bọn họ là một nhóm bảy người, có nam có nữ, có cả hai người lớn là một ông lão và một bà lão.

Còn lại năm người khác đều là nam thanh nữ tú, gương mặt sáng lạn lỗi lạc, cực kỳ dễ nhìn.

Đặc biệt là thanh niên cầm đầu trong đám người, hắn một thân mang một bộ y phục màu vàng nhạt nhẹ nhàng, hài hòa dễ nhìn.

Diện mạo của hắn vô cùng tuấn tú mà đường đường chính chính, mày kiếm mắt sáng quắt nhưng bên trong ánh mắt lại ẩn chứa sự sắc bén như kiếm chờ chủ nhân huy động rút ra khỏi võ!

Hiện tại, gương mặt hắn đang có chút âm trầm, khuôn mặt hơi ngưng đọng híp mắt lại, cực kỳ chán ghét nhìn đám người kia nói:

- Ám Môn các ngươi đúng là âm hồn bất tán a, đi đâu cũng gặp, thật đúng là muốn giết đi cho khuất mắt!

Nghe lấy giọng nói chán ghét đến không thèm che giấu của thiếu niên, người cầm đầu trong đám hắc y nhân cười nhạt, hoàn toàn không để ý đến lời nói của thiếu niên.

Ngược lại, hắn có chút nhìn trời cảm khái nói:

- Đúng là trời cao có mắt a, bọn ta đến nơi hoang vu hẻo lánh này mà vẫn gặp phải một trong hai Kỳ Đồng Song Kiệt, đúng là hạnh ngộ hạng ngộ a....

Hắn giọng nói cực kỳ khách khí như kiểu ngưỡng mộ đại danh của Kỳ Đồng Song Kiệt đã lâu.

Thiếu niên cười lạnh một cái, âm thầm phỉ nhổ, đúng là giả tạo đến ghê tởm.

Đừng nghe giọng nói của hắn khách khí như thế, hài hòa như thế mà hiểu lầm.

Danh tiếng của Ám Môn tại Chí Lực Bí Cảnh có thể nói là cực kỳ không tốt, có thể gọi là hung danh đồn xa, không chuyện ác gì không làm như khi nam phách nữ, giết người như giết chó, đồ tông diệt môn là chuyện quá thường tình.

Chính vì bọn hắn làm quá nhiều chuyện thương sinh hại lý nên đã kết thù với vô số tu sĩ, bị vô số cường giả phản cảm muốn thay trời hành đạo, diệt đi Ám Môn.

Nhưng tất cả, đều thất bại vì thực lực của Ám Môn quá mạnh, truyền thừa cực kỳ lâu đời nên nội tình cực kỳ kinh khủng.

Càng bất đắc dĩ hơn là địa điểm tọa lạc của Ám Môn rất ít người biết, bọn hắn cực kỳ thần bí, hành tung như u linh quỷ mị.

Những người biết thì lại không ra tay vì kiêng kỵ Ám Môn, cũng không tiết lộ vị trí ra ngoài.

Điều này khiến cho vô vàn tu sĩ phẫn nộ cùng bức xúc nhưng lại chẳng thể làm gì khác.

Chỉ dành cố gắng ngăn cản hết sức có thể để ngăn chặn, không để bọn chúng hãm hiếp sinh linh vô tội trong Bí Cảnh này trong những lần bọn chúng xuất hiện.


Mà mỗi lần như vậy là chắc chắn không phải chuyện tốt, bị bọn hắn nhắm vào lại càng không có quả ngon để ăn.

Mấy lần trước khi đang thực hành nhiệm vụ của tông môn đụng phải lũ súc sinh này khiến bọn hắn phải trả một cái giá lớn hơn dự kiến rất nhiều, thậm chí thất bại cũng có!

Chính vì lẽ đó mà trong giọng nói chán ghét của thiếu niên, ẩn ẩn còn có một chút đề phòng cùng nghiêm nghị, không dám có một chút lơ là cảnh giác nào.

Cũng ẩn ẩn một chút nóng máu, hận không để một tay chụp chết bọn hắn!

Nhưng mà đây dĩ nhiên là chuyện không thể.

Không chỉ bởi vì thực lực không cho phép mà bọn chúng có cách hành sự cực kỳ tà môn, quỷ dị đến làm người giận sôi khiến vô số tu sĩ bất lực bó phép.

- Nói đi, các ngươi theo dõi bọn ta là có mục đích gì?!

Thiếu niên băng lãnh nói, ánh mắt sắc lẹm như có kiếm khí bùng nổ, thoáng ẩn thoáng hiện lên một thanh tiểu kiếm chậm rãi lơ lửng phiêu dù.

- Ha ha, Kiếm Song huynh đệ cứ bình tĩnh a, chúng ta không có ác ý, chỉ là....

Tên Ám Môn cầm đầu còn chưa nói xong thì đã bị thiếu niên gọi Kiếm Song quát mắng:

- Cút!

Ý tứ rất rõ ràng, nếu đã không có ác ý thì phắn đi ra chỗ khác chơi.

- Cái tên Kiếm Song không phải là thứ ngươi có thể gọi!

Hắn lại bổ sung thêm một câu, giọng điệu câu sau so với câu trước càng thêm băng lãnh.

Đằng sau lớp mặt nạ kia, gương mặt của Ám Môn người cầm đầu âm thầm trầm xuống, có chút tức giận rồi.

Tiểu tử này vậy mà không biết thức thời như vậy, vậy đừng trách bọn hắn ra tay tàn độc!

- Hừ, ta cũng không dài dòng, thứ kia, bọn ta muốn, các ngươi, có thể cút!

Ám Môn người cầm đầu chậm rãi nói nhưng giọng điệu lại cực kỳ ngông cuồng, giống như kiểu đồ vật mà Ám Môn ta muốn, ai cũng không được tranh đoạt!

Thiếu niên tròng mắt hơi co rụt lại, trong lòng dâng lên sự nghi ngờ to lớn, tại sao?

Tại sao Ám Môn bọn họ lại biết đến thứ kia?

Lẽ nào có người truyền tin cho bọn hắn?

Là ai? Là ai đã thông báo cho bọn hắn?

Chẳng lẽ....bên trong Kiếm Pháp Môn có nội gián?!

Nếu là như vậy, lộ tuyến hành tẩu lần này vốn cực kỳ bí mật nhưng lại bị đối phương chặn đường liền có cách lý giải phù hợp rồi.


Không được, chuyện này phải báo lại với sư tôn! Nhưng trước mặt, phải tìm cách thoát khỏi nơi này đã, thứ kia...có lẽ phải tính sau!

Thiếu niên gương mặt càng thêm ngưng trọng, trong đầu lóe lên vô số suy nghĩ, từ tận đáy lòng dâng lên cảm giác bất an, âm thầm cảnh giác nhìn lại đám người sau lưng.

Hai người ông lão và bà lão gương
mặt cũng đồng dạng giật thót không kém, cũng có suy nghĩ như thiếu niên.

Nhưng sẽ không nghi ngờ lên đầu của y vì y là đồ đệ của Môn Chủ, độ tin cậy có thể là tuyệt đối.

Vậy thì, chỉ còn lại là....

Ánh mắt lấp lóe kinh mang nhìn lại bốn người sau lưng, hai nam hai nữ...

Bọn hắn quá đỗi hoảng hốt đến hoa tay múa chân, nội tâm cực kỳ luống cuống, đang muốn lên tiếng giải thích thì đã nghe thấy tên cầm đầu của Ám Môn nhanh mồm nhanh miệng nói trước:

- Ha ha, trong Kiếm Pháp Môn của các ngươi không có nội gián, chỉ là lực lượng tình báo của Ám Môn quá mức lợi hại mà thôi, biết đến nó cũng là chuyện bình thường.

Nghe qua thì giống như là đang biện hộ giúp cho bốn người kia chứ không phải khoe mẻ lực lượng tình báo chạy bằng cơm kinh khủng của Ám Môn.

Nhưng mà thiếu niên đâu phải người ngu?

Lúc trước hắn còn có một chút nghi ngờ bọn họ, nhưng mà hiện tại, lời nói của Ám Môn người cầm đầu xem như đã dập tắt tất cả sự hoài nghi của hắn.

Bởi vì hàm ý ở trong đó, chính là muốn để bọn hắn nội bộ lục đục đấu đá lẫn nhau.

Dù sao con người hay có suy nghĩ đi làm ngược lại với lời nói của kẻ thù.

Nói không có nội gián, có khả năng chính là có!

Các ngươi cứ chó cắn chó a...

Nhưng mà thiếu niên đâu để bọn hắn đạt được mục đích, vẫn giữ được lý trí và bình tĩnh để phân tích từng cử chỉ hành động, lời nói của kẻ địch.

Quan trọng hơn là vẫn phải có cái đầu lạnh a.

- Ha ha, ngươi không cần khích tướng ly gián.

Thiếu niên trên mặt cười gằn một tiếng, âm thầm ra hiệu cho hai vị trưởng lão đứng ở sau lưng.

Bọn hắn lập tức hiểu ý tứ của y mà âm thầm tỏa ra Pháp Lực, mỗi một người đều lặng lẽ dùng lực lượng bao trùm hai người lại, Pháp Lực càn quét kiểm tra mọi ngóc ngách trên người bọn họ.

Để bảo tồn danh dự, ông lão kiểm tra hai cái thiếu nam, bà lão kiểm duyệt hai vị thiếu nữ.

Bốn người cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm khi được thanh minh, cũng không ngăn cản bọn họ dùng Pháp Lực thăm dò thân thể mình.

Bọn hắn biết, rất có thể là bọn hắn trong âm thầm bị hạ xuống thủ đoạn theo dõi, từ đó mới bị đám người Ám Môn tìm tới đây gây phiền phức.

Nếu có đồ vật như vậy, nó nhất thiết phải bị triệt tiêu, nếu không sau này sẽ càng thêm phiền phức, có thể gây ảnh hưởng đến hành động thực hành nhiệm vụ lần này.


Mà độ trọng yếu của nó, tuyệt đối không được thất bại!

Để tránh bọn hắn phát giác ra được chuyện hai ông bà lão làm.

Ngoài mặt thiếu niên giả vờ dùng ánh mắt âm trầm cùng suy tư nhìn lấy đám người Ám Môn, trong lòng lóe lên vô số suy nghĩ như không để nghĩ đến mấy người sau lưng là gián điệp.

Hắn là thật xém chút quên mất rằng Ám Môn ngoài hung danh tàn ác ra thì còn là thế lực có lực lượng tình báo cực kỳ hùng hậu.

Bọn hắn đã lợi dụng ưu thế bí mật để ẩn nấp, âm thầm điều tra ra được vô số bí mật.

Có thể là những bí mật đó như cơ duyên tưởng chừng như không ai biết nhưng lại bị Ám Môn biết trước, âm thầm đến đó chiếm đoạt tiên cơ.

Bởi vì như vậy mà Ám Môn bọn hắn sẽ càng ngày càng thịnh vượng, hưng thịnh hơn nhờ vào những cơ duyên cùng kỳ ngộ đó.

Người của Ám Môn biết được thông tin và tung tích của thứ kia, rất có thể cũng là do bọn hắn ở trong bóng tối nghe lén hoặc điều tra ra được.

Nếu là như vậy, thật là trách không được tại sao bọn hắn lại biết được lộ tuyến đến đó để mà chặn đường đánh nhóm người.

Dĩ nhiên cũng có trường hợp khác xảy ra, đó là đám người bị hạ xuống thủ đoạn theo dõi, đi theo lộ tuyến của bọn hắn mà đến đây.

Có điều khả năng này không lớn, bởi vì nếu chỉ biết lộ tuyến, bọn hắn sẽ không biết được tin tức về thứ kia.

Nhưng bọn hắn vừa biết lộ tuyến, vừa biết thông tin về thứ kia.

Theo tác phong hành động chiếm trước tiên cơ, bọn hắn sẽ không ở đây nói chuyện dài dòng hay chặn đánh.

Hơn nữa, đám người chỉ đi mới hơn hai phần ba chặng đường, đáng lẽ bọn hắn không nên xuất hiện sớm như vậy mới đúng.

Chẳng lẽ là....

Thiếu niên ánh mắt có rụt lại, lập tức phản ứng ra mục đích thật sự của đám người Ám Môn ở đây.

Đó là muốn câu kéo thời gian để bên đó hoàn thành chiếm đoạt thứ kia!

Không ổn!

Trong lòng hắn thầm mắng một tiếng, hô một tiếng không xong.

Ám Môn người cầm đầu cười tà, quát:

- Xuất thủ!

..........

Cảm ơn Mai Hoa Chân Nhân đã đề cử truyện^^

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện