Thần Tiên Song Tuyệt

Kiếm Khí Kinh Mang!


trước sau

- Ngụy Linh Cấp Vũ Kỹ -- Tịch Ám Chưởng!

- Ngụy Linh Cấp Vũ Kỹ -- Ma Ám Ấn!

- Ngụy Linh Cấp Vũ Kỹ -- Lướt Ám Chỉ!

Ba tiếng quát đồng loạt vang lên, một luồng sức mạnh màu đen kịt như mực phun trào, đám người Ám Môn cùng nhau nhao nhao thi triển ra Vũ Kỹ.

Tên Ám Môn người cầm đầu khí tức bùng nổ, áp lực màu đen đậm xoẹt ngang qua với tốc độ xé gió.

Trên tay hắn ngưng tụ lại một loại lực lượng hùng hậu đến đáng sợ, sau đó hung hăng tung ra một chưởng to lớn đến mười mấy mét như muốn một chưỡng vỗ chết đám người kia.

Nó mang theo một luồng sát khí nồng đậm như có thể khiến vạn vật tịch diệt, làm cho ánh sáng xung quanh trở nên u ám, bao trùm bởi bầu không khí lạ lùng.

Uy lực kinh người trực tiếp làm không gian băng liệt như mảnh giấy vụn vỡ nát, để lộ ra những vết nứt không gian trào ra khí lưu cuồng bạo như cuồng phong gào thét.

Đó, là Tịch Ám Chưởng!

Theo với Tịch Ám Chưởng vồ tới đám người thì là một cái đại ấn to lớn hơn mười mét đột ngột ngưng tụ lại ở trên không trung.

Nó toàn thân màu đen xì, mặt dưới có điêu khắc lấy diện hình xấu xí dữ tợn như ma, nó phát ra khí tức quỷ dị cùng những tiếng kêu vô hình làm người ta ghê rợn, sởn cả tóc gáy.

Nó như những âm thanh ma kêu gào thét thoát ra, bên trong chứa vô số oán niệm, sát khí và lệ khí tàn bạo có thể ảnh hưởng đến tâm tính thần trí của địch nhân, khiến bọn họ thất thần lộ ra sơ hở, từ đó đoạt mạng đối phương!

Đó là Ma Ám Ấn!

Sau khi đại ấn này được ngưng tụ xong, nó đột nhiên điên cuồng xoay tròn, mang theo khí thế trấn áp tất cả nặng nề giáng xuống đầu đám người như đại sơn sụp đổ.

Đám người chỉ cảm thấy toàn bộ phạm vi bên trong mười mét đều bị Ma Ám Ấn áp nặng đè xuống khiến mặt đất lún xuống, không gian ở trước mặt nó có như không có mà cũng bị chấn đến nát, trọng lực đè nén dữ dội.

Nhưng vẫn chưa xong!

Xoẹt!

Lóe!

Xoẹt!

Lòe!

Những âm thanh như tia sấm di động xoẹt ngang qua không khí, một chỉ được điểm ra, nó hóa thành một sợi đường tuyến nhỏ bé nhưng lại cực nhanh.

Nó giống như những tia sét nhưng lại bọc lấy một màu u đen như minh tuyền lướt qua lướt lại giữa hư không làm nó rách ra từng đường nhỏ như que tăm.

Tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt đã biến cho cảnh quang bao trùm trong những tia sáng đen với những đường cong quỹ đạo vô cùng thất thường.



Tả thì lâu nhưng thật ra chỉ mới chớp mắt, thiếu niên ánh mắt lóe lên một tia kiên quyết.

Không hề nao núng vì sức mạnh khủng bố kia, cho dù có lép vế về số lượng nhưng vẫn chẳng làm cho hắn run sợ.

Ngược lại, trong ánh mắt của hắn như có trường kiếm xoẹt ngang, kiếm khí nổ bung vọt ra, bắn ra những luồng kiếm mang đáng sợ đến cùng cực!

Nếu là ở trong nội vi hắn còn e ngại mà nhượng bộ lui binh, nhưng mà ở đây a, tất cả đều là Pháp Lực Kỳ Cực Cảnh, hắn rất không sợ!

- Đồng Thuật -- Kiếm Khí Kinh Mang!

Chỉ nghe thiếu niên khẽ quát, ánh mắt trở nên thâm túy như có sao trời luân chuyển, từng luồng ký hiệu như kiếm diễn hóa mà thành đan xen vào nhau.

Sau đó lại ngước mặt nhìn lên, trong hai con mắt bùng ra vô tận kiếm khí kinh khủng đến không tả nổi.

Hư không rách nát một mảnh lớn, kiếm khí sắc bén như có thể cắt trảm vạn vật tỏa ra.

Nếu như nói ánh mắt lúc trước là sắc bén như kiếm chờ đợi chủ nhân rút ra khỏi võ, vậy thì hiện tại.

Kiếm, đã rút ra khỏi võ!

XOẸT!

Kiếm khí đáng sợ phóng đại khuếch tán mà ra mang theo ánh sáng huy hoàng như có thể ma diệt tất cả.

Khi nó va chạm vào Tịch Ám Chưởng, Ma Ám Ấn và Lướt Ám Chỉ tạo thành một tiếng:

XẸT!

Như một thanh kiếm cắt đậu phộng cực kỳ mượt, nó không có một chút nào gọi là khó khăn khi có thể dễ dàng chém xuyên qua ba loại Vũ Kỹ.

Kiếm khí kinh thiên xé tan Tịch Ám Chưởng khiến nó xuất hiện vô số vết tích chém sâu vào, không lâu sau đó cũng bị kiếm khí tàn phá đến không chịu nổi.

Chưa đầy hai giây, nó đã bị bạo liệt tiêu tán!

Ma Ám Ấn là một cái đại ấn cứng cáp như bàn thạch cũng không ngoại lệ, nó bị kiếm khí đáng sợ của thiếu niên không ngừng cắt xé ma sát loạn xạ tạo thành những vết xước chằng chịt như kiến.

Ầm!

Khoảng ba giây sau, ầm vang một tiếng nổ ra.

Ma Ám Ấn cũng không nằm ngoại dự kiến mà bị kiếm khí bá đạo cắt đến tanh tành, hóa thành hư vô.

Lướt Ám Chỉ có thể nói là thảm nhất, nó hóa thành những tia điện đầy trời loạn vũ gào thét nhưng lại bị kiếm khí khuếch tán vô tình ma diệt tất cả.



Đúng một giây sau đó, khi kiếm khí càn quét bạo phát mà ra, chỉ nghe xoẹt một tiếng, kiếm khí mang theo hình cầu bành trướng.

Những nơi đi qua hư không mãnh liệt rạn nứt phá toái, Lướt Ám Chỉ tạo thành tia sáng như điện đầy trời cũng bị thanh trừ sạch sẽ đến không còn một mống!

Đám người Ám Môn toàn thân chấn động, trong lòng hãi hùng khiếp vía, không ngờ thực lực của Kỳ Đồng Kiếm Song ở ngoài này lại mạnh như vậy!

Vốn tưởng ông bà lão kia phân tâm do phải cẩn thận tra xét kỹ lưỡng thì với
ba người họ xuất thủ là đã có thể dễ dàng đánh trọng thương bọn hắn.

Nhưng không ngờ, bọn hắn lại quá chủ quan mà xem thường thực lực của thiếu niên.

Từ đó thất bại, bỏ qua cơ hội đánh địch tốt nhất!

Mắt thấy kiếm khí khủng bố vẫn mang theo dư uy không giảm mở rộng càn quét tới đám người mình.

Tất cả người của Ám Môn đều vãi cả linh hồn, từ cõi u minh dâng lên vô tận cảm giác bất an cùng nguy cơ tử vong!

Bọn hắn không dễ dàng nhìn nhận cái chết kề cận như vậy, cả đám đồng loạt quát lên, triển khai thủ đoạn phòng ngự tối cao của Ám Môn:

- PHÒNG NGỰ ÁM VẢI!

Lực lượng quỷ dị bùng nổ tuôn trào phóng ra, mười người toàn thân đều bạo phát sức mạnh màu đen u ám dữ dội, cùng nhau khống chế nó chắn lại trước mặt cả đám.

Mười luồng sức mạnh khác nhau nay lại hòa hợp tương dung vào nhau một cách hoàn mỹ, tất cả đều kết thành một tấm vải lụa màu đen mỏng manh lớn đến mấy chục mét, dài cỡ ba bốn mét.

Tưởng chừng như nó cực kỳ yếu ớt mong manh dễ vỡ nhưng không, nó không những không mềm yếu mà còn cực kỳ cứng cáp là đằng khác.

Đó là Phòng Ngự Ám Vải, loại thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của Ám Môn bọn hắn.

Với cái danh thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của Ám Môn, uy năng đã không cần phải bàn cãi nữa rồi.

Đơn nhiên là cực kỳ cường đại!

Sau khi Phòng Ngự Ám Vải được tụ thành, nó đột nhiên mở lớn ra, uốn lượn trong hư không một cách linh hoạt, bao trùm tất cả tu sĩ Ám Môn vào bên trong.

Nó cuộn tròn cuộn tròn nhốt tất cả lại, chính là để bảo vệ tất cả khỏi Kiếm Khí Kinh Mang đáng sợ của thiếu niên.

Mà khi bọn hắn hoàn tất sử dụng thủ đoạn bảo mệnh, kiếm khí của Kiếm Khí Kinh Mang cũng ồ ạt như lũ quét đáng sợ ập tới.

XẸT!

XẸT!

XẸT!



XẸT!

Vô số âm thanh ma sát của Kiếm Khí Kinh Mang và Phòng Ngự Ám Vải vang vọng, nó vẫn bất khuất kiên cố như thái sơn trước uy lực khủng bố của Kiếm Khí Kinh Mang.

Qua đó cũng có thể thấy được Phòng Ngự Ám Vải bất phàm đến nhường nào.

Một lúc sau, uy lực của Kiếm Khí Kinh Mang dần dần lụi đi vì tiêu hao sức mạnh dữ dội, càng ngày càng suy yếu.

Phòng Ngự Ám Vải cũng chẳng tốt hơn chừng nào, trên tấm vải cũng xuất hiện vô vàn vết tích ma sát kịch liệt để lại.

Cũng không biết là nó cuộn tròn bao nhiêu lớp mới có thể chống cự lại được uy năng kinh khủng của Kiếm Khí Kinh Mang.

Thiếu niên sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, hận không thể giết đám người ngay lập tức nhưng đành bất đắc dĩ quay lưng, hỏi hai vị trưởng lão:

- Thế nào rồi? Không có thủ đoạn theo dõi chớ?

Ông bà lão hai người cũng vừa mới hoàn toàn kiểm tra xong, thấy không có điều khả nghi liền lắc đầu biểu thị không có.

Thiếu niên sắc mặt hơi phẫn nộ, trên trán gân xanh nổi lên cuồn cuộn, kiên quyết nghiêm mặt gằn:

- Đi, tuyệt đối không được để bọn hắn lấy được thứ kia, nếu không sẽ có phiền toái lớn!

Đám người gật đầu, mặc kệ nhóm người Ám Môn trốn ở trong đó.

Pháp Lực cuộn trào dồn vào đôi chân đậm một cái lên mặt đất khiến đại địa vỡ nát, chấn động như động đất một cái.

Bọn hắn mỗi người chỉ nhún một cái liền bay lên hư không phóng về một phía rời đi với tốc độ như lôi đình giáng thế trên trời cao hạ xuống.

Ở bên trong, đám người Ám Môn cũng nghe ra được đối thoại của bọn họ, âm thầm thở vào một hơi.

Nếu thật đánh lâu dài hơn nữa, bọn hắn chắc chắn sẽ không chống đỡ được, rất có thể sẽ bị đám người và thiếu niên mạt sát.

May mắn là thứ kia quá quan trọng nên bọn họ mới lựa chọn tha bọn hắn để nhanh chóng đến đó.

Từng cái sắc mặt trắng bệch như tiêu hao quá độ mà suy yếu, giải trừ ra Phòng Ngự Ám Vải.

Phòng Ngự Ám Vải trên thân có chi chít vết tích ma sát dần dần giãn ra, nó chậm rãi rơi xuống mặt đất rồi tiêu tán bốc hơi khỏi thiên địa, để lộ ra nhóm người Ám Môn tất cả đều ngồi phịch xuống đất.

Nhưng gương mặt của bọn hắn không phải là bộ dáng suy yếu mệt mỏi, mà là có biểu lộ như gặp quỷ, ánh mắt trừng lớn như muốn lòi ra, sắc mặt kinh hoàng tột độ!

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện