Tống Nhất Nguyên nghe vậy lập tức lo lắng, người khác không biết, nhưng người đại diện như hắn vẫn rất rõ ràng.
Những ca khúc này đâu phải do thầy Bất Ly sáng tác, rõ ràng tất cả đều do Thời Phi nhốt mình trong nhà viết ra mà.
Tống Nhất Nguyên thầm khóc trong lòng: Thời Phi, cậu đừng nói với tôi cậu hi vọng đuổi kịp và vượt qua Bất Ly, trở thành người nước H thứ hai giành được giải Grammy, ý cậu là tự mình ảo tưởng giả mạo đấy chứ.
Ngồi bên cạnh lôi kéo ống tay áo Thời Phi, ý bảo cậu đừng nói dối qua mức, nói dối như vậy rất dễ bị vạch trần.
Ai ngờ Thời Phi cười trả lời câu hỏi của Lăng Hoài: "Những bài hát này đều là do tôi viết."
Vẻ mặt Lăng Hoài mang theo tức giận: "Cậu đây là đang chơi tôi sao? Đây là thái độ của mấy người tới để bàn bạc?"
Thời Phi bình tĩnh nói: "Trên thực tế studio Nhất Nguyên của chúng tôi rất chân thành muốn nói chuyện hợp tác với ông."
Lăng Hoài cả giận nói: "Vừa rồi cậu còn nói những ca khúc này là do Bất Ly Viết, rồi lại nói là cậu viết, cậu không phải đang chơi tôi thì là gì?"
Thời Phi nói: "Chủ tịch Lăng thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không đoán ra được sao?"
Lăng Hoài suy nghĩ một hồi, không khỏi cười, lộ ra cả nếp nhăn nơi khóe mắt: "Cậu đừng nói với tôi, cậu chính là Bất Ly?"
Thời Phi gật đầu thừa nhận.
Lăng Hoài lại lần nữa bật cười: "Đã lâu rồi tôi chưa nghe loại chuyện cười mới mẻ thú vị như vậy.
Tôi thừa nhận cậu là một người có tài, tuổi còn nhỏ đã có thể tinh thông nhiều loại tài nghệ, ngay cả 10 ca khúc cậu mang tới cho tôi nghe hôm nay cũng khiến tôi rất kinh ngạc, có lẽ trong thế hệ trẻ không có nghệ sĩ nào tài năng như cậu.
Cậu không cần phải nói dối mình là Bất Ly, cậu phải biết rằng bốn năm trước Bất Ly đã viết bài hát cho Thẩm Thanh Nhiên, bốn năm trước cậu mới bao lớn?"
Hôm nay nếu Thời Phi ngồi ở chỗ này 28 tuổi, Lăng Hoài sẽ tin lời cậu nói.
Cho dù trẻ hơn một chút là 24 tuổi cũng được, bốn năm trước 20 tuổi có thể viết ra những ca khúc kinh thế tuyệt diễm như vậy, chỉ có thể chứng tỏ là kỳ tài.
Nhưng năm nay Thời Phi mới 18 tuổi, bốn năm trước cùng lắm mới chỉ 14 tuổi, một học sinh cấp hai 14 tuổi có thể viết ra những ca khúc tuyệt vời như thế, ai mà tin được.
Vậy chẳng phải chứng tỏ những người được xưng là thiên tài trong giới âm nhạc đặt trước mặt Thời Phi đều chẳng là gì sao.
Viết nhạc khác với đánh đàn vẽ tranh, có đôi khi không chỉ do thiên phú mà còn cần lịch duyệt nhất định.
"Nếu như hôm nay cậu nói với tôi ngũ cảm âm nhạc của cậu khác hẳn với người thường, tôi sẽ tin lời cậu nói, nhưng cậu nói cậu là Bất Ly, cậu coi tôi là thằng ngốc sao?" Lăng Hoài không biết phải nói Thời Phi như nào mới được: "Kỳ thực cậu cũng không cần như thế, lúc trước lời tôi khen cậu là thật, thiên phú âm nhạc của cậu đúng là không tôi, chỉ cần sửa lại tâm thái của mình, cho dù cậu có bỏ qua album lần này, sau này cậu cũng nhất định có thể nổi tiếng."
Đây thuần túy chỉ là lời an ủi Thời Phi, giới ca hát có bao nhiêu người được xưng là tài tử âm nhạc, cuối cùng cũng vẫn phải thua dưới tay những nhà tư bản hoặc những đoàn đội marketing nói có thể nâng đỡ.
Cũng không phải mỗi người đều có thể đi theo con đường của Thẩm Thanh Nhiên.
Thời Phi đã sớm đoán được Lăng Hoài sẽ không tin, cầm lấy di động trên bàn, muốn tìm trong album ảnh có ảnh chụp chiếc cúp Grammy của mình hay không, vỗ bay cái tay vẫn đang kéo ống tay áo cậu bên cạnh, nói: "Anh Nhất Nguyên, đừng kéo áo em nữa, còn kéo nữa sẽ tuột chỉ đấy."
Tống Nhất Nguyên có chút hối hận đã mang Thời Phi tới nơi này, còn tưởng kế hoạch của mình rất tốt, thì ra cũng chỉ như thế.
Vốn dĩ cho dù sự tình lần này không có kết quả, nhìn thái độ thưởng thức của Lăng Hoài đối với Thời Phi thì sau này vẫn có cơ hội hợp tác.
Giờ thì có lẽ bị Thời Phi làm hỏng rồi.
Thường ngày cậu làm việc rất ổn trọng, sao lúc này lại quá khao cát thành công và lợi nhuận như vậy.
Không biết bây giờ kéo cậu đi còn kịp không.
Thời Phi kiểm tra album ảnh hai lần, phát hiện không tìm được ảnh chụp, hình như mỗi lần cậu nhận cúp về, liền trực tiếp cho vào tủ, trước tới giờ chưa động vào lần nào.
Có chút ảo não nói: "Quên mất lúc trước khi tới chụp cái ảnh cho ông xem, chỉ có thể gọi điện cho Thanh Nhiên."
Sau khi buổi biểu diễn trong nước kết thúc, Thẩm Thanh Nhiên lại đi ra nước ngoài, năm nay anh có vài buổi biểu diễn ở nước ngoài.
Có lẽ anh đang ở nước ngoài rồi.
Gọi video call cho Thẩm Thanh Nhiên, bên kia mất một lúc mới có người nhận máy, ngay khi Lăng Hoài sắp không còn kiên nhẫn muốn rời đi, thì bên kia điện thoại cũng có người nhận máy.
Thời Phi thấy Thẩm Thanh Nhiên ăn mặc rất chỉnh tề, tuy ngày thường anh cũng như vậy, nhìn bối cảnh sau lưng anh hỏi: "Thanh Nhiên, anh đang phỏng vấn à?"
Thẩm Thanh Nhiên nở nụ cười ấm áp nói: "Là một cái tạp chí phỏng vấn, vừa lúc đang giờ giải lao.
Cậu gọi điện cho tôi là có việc gì gấp sao?"
Đại khái là chú ý tới bối cảnh sau lưng Thời Phi cùng với Lăng Hoài bên cạnh cậu, Thẩm Thanh Nhiên nói chuyện khá cẩn thận.
"Thanh Nhiên, tôi đang ở trong nhà chủ tịch Lăng của Chim Cánh Cụt Music, ông ấy có vài vấn đề muốn hỏi anh." Nói rồi hướng màn hình về phía Lăng Hoài một chút.
Lăng Hoài nhìn thấy Thẩm Thanh Nhiên, nhất thời không biết hỏi như thế nào, vẻ mặt trong chốc lát rất là phong phú, biến ảo qua lại, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Album mới của thầy Thời Phi đã ra mắt, cậu ta nói những bài hát trong đó là do thầy Bất Ly viết, nhưng cậu ta lại nói những ca khúc đó là chính cậu ta viết, tôi muốn chứng thực một chút, việc này là giống như tôi nghĩ sao?"
Thẩm Thanh Nhiên nhìn về phía Thời Phi, thấy cậu gật đầu, mới thản nhiên nói: "Thầy Bất Ly đúng là Thời Phi, điều này tôi có thể chứng minh, nếu cần tôi có thể cho ông xem một vài email trao đổi của chúng tôi."
Thẩm Thanh Nhiên bay qua nhiều quốc gia, rất nhiều lúc Thời Phi viết xong ca khúc sẽ thông qua email gửi cho Thẩm Thanh Nhiên.
Sau khi cúp máy, Thời Phi nhìn Lăng Hoài, nói: "Chủ tịch Lăng, nếu ông còn chưa tin, tôi cũng chỉ có thể cho ông xem lịch sử email của tôi thôi, hoặc là tôi dẫn ông tới thư phòng nhà tôi xem cúp của tôi một chút."
Mấy năm nay cậu đều giành được giải Grammy, mỗi lần đều là Thẩm Thanh Nhiên cầm về giúp cậu.
Nghe thấy tên mình bị gọi, Lăng Hoài mới tỉnh táo lại, mau chóng lắc đầu: "Không cần, thầy Thẩm Thanh Nhiên đã tự mình làm chứng, sao tôi có thể không tin chứ, cậu để tôi bình tĩnh lại một chút, tôi còn cần chút thời gian tiêu hóa tin tức này."
Bốn năm trước Thẩm Thanh Nhiên ngang trời ra mắt, khi đó không ai ngờ một người đẹp trai, tính cách lạnh lùng này lại tạo nên tiếng vang trong giới giải trí như vậy.
Ra mắt nửa năm liền ra album, âm nhạc và ca từ chinh phục toàn bộ giới ca hát, đương nhiên, cùng nổi tiếng với anh còn có tác giả của những bài hát mà anh hát - Bất Ly.
Tại lễ trao giải Grammy năm sau, Thẩm Thanh Nhiên đã giành được giải thưởng Ca sĩ mới xuất sắc nhất với tư thế tuyệt đối, đồng thời đoạt giải còn có nhạc cụ hay nhất và hòa âm phối khí xuất sắc nhất đều bị Bất Ly cầm đi.
Giải thưởng Grammy đầu tiên của nước H, đừng nói là nước H, ngay cả toàn châu Á và toàn thế giới đều kinh ngạc.
Lúc ấy có bao nhiêu truyền thông tranh nhau đưa tin về người các sĩ mới này.
Đồng thời cùng nhau nổi danh còn có nhạc sĩ vàng Bất Ly.
Rất nhiều người đều muốn đặt tác giả này viết nhạc, nhưng không ai có thể hỏi thăm ra người kia là ai, mọi người chỉ biết bút danh của người đó là Bất Ly, ngoài ra tuổi và thân phận thì không hề biết tí gì, là nam hay nữ cũng không biết.
Cũng không phải không có người muốn tìm hiểu tin tức từ chỗ Thẩm Thanh Nhiên, không ít truyền thông và công ty muốn tìm ra thân phận của Bất Ly từ trong miệng anh, nhưng lần nào cũng không thành công, Thẩm Thanh Nhiên có lòng dạ và tâm tính vượt qua tuổi tác của anh.
Bất cứ một việc nào