Trong một căn phòng khách sạn năm sao.
Thang Côn tay cầm ly chân dài, một tay đút túi quần đứng bên cửa sổ nhìn ra thành phố ồn ào sôi động.
"Vừa nhận được tin, Thời Phi và Tống Nhất Nguyên suốt đêm đi tới nhà chủ tịch Lăng." Đỗ Hoa rót cho mình một ly rượu vang đỏ, nói cho gã biết những gì mình vừa nghe được: "Sợ là bọn họ sẽ uổng phí sức lực."
Thang Côn lắc lắc cái ly trong tay, vẻ mặt hơi hiện ra khinh thường nói: "Một thằng nhóc chưa mọc đủ lông mà thôi, ỷ vào có vài phần tài năng liền dám đối đầu với Thiên Tinh, thật sự cho rằng giới giải trí dễ lăn lộn như vậy sao?"
Cho dù Thời Phi và lão nghệ sĩ Đường Hướng Dương có quan hệ không tồi, nhưng khác lĩnh vực, tay bọn họ còn chưa dài như vậy, được quan tâm đến đã không tồi.
Gần đây vì việc của Thời Phi, khiến người trong ngành đã bắt đầu nghi ngờ thực lực của truyền thông Thiên Tinh bọn họ, lúc trước Ngô Tự Cường vài lần ra tay đều bị thua trong tay Thời Phi, ngược lại mỗi khi Ngô Tự Cường ra tay, danh tiếng của Thời Phi lại tăng mạnh một hồi, cuối cùng còn tự đưa bản thân vào nhà lao.
Việc này đã trở thành trò cười trong ngành.
Thang Côn cũng là một trong những cổ đông của truyền thông Thiên Tinh, cùng một chiếc thuyền.
Thân là người dại diện lâu năm của gã, rõ ràng Thang Côn đã sớm bất mãn với Thời Phi từ lâu, chỉ chờ một cơ hội chỉnh thằng nhóc này một phen.
Vừa lúc album của Thời Phi được phát hành, Thang Côn liền tính toán lợi dụng cơ hội này, dạy dỗ cậu cách làm người.
Lúc này có một cô gái đi từ phòng Thang Côn ra, mặc áo ngủ tơ tằm màu đen, trên đầu quần một cái khăn lông màu lam, bờ ngực lộ ra một nửa, thân hình săn chắc, vòng eo nhỏ nhắn, một tay là có thể ôm hết eo, nếu để đám trạch nam nhìn thấy, đây còn không phải là nữ thần Lữ Dung Dung của bọn họ sao.
Đi đường đều mang theo phong tình vạn chủng, có thể được mọi người gọi là nữ thần của trạch nam cũng không phải không có đạo lý.
Cô đi tới trực tiếp dựa vào lồng ngực của Thang Côn, ngón tay trắng nõn của Lữ Dung Dung khiêu khích trên ngực gã: "Cái loại người này đâu cần anh Thang ra tay, chỉ cần em đã có thể thu phục cậu ta rồi."
Thang Côn vươn cách lớp vải áo sờ soạng trước ngực Lữ Dung Dung một phen nói: "Được, cho em một cơ hội biểu hiện.
Lần này nếu doanh số của em của thể thắng nó, tháng sau anh sẽ tranh thủ giúp em có được đại ngôn nước hoa Mối tình đầu kia."
Đáy mắt Lữ Dung Dung hiện lên một tia kinh hỉ, nước hoa Mối tình đầu là đại ngôn của một thương hiệu hàng đầu, cô ả và một tiểu hoa khác trong công ty đều muốn đại ngôn này, hai người đã âm thầm đấu đá tranh giành nhau một thời gian mà chưa xong.
Ở cùng một công ty, không thể nào viết bài nói xấu đối phương quá mức, nếu không bên trên sẽ không mặc kệ, mấy hôm trước người nọ đã giành một giải thưởng, nghe nói công ty gần đây cố ý muốn giao đại ngôn kia cho đối phương, Lữ Dung Dung vốn đang lo lắng không biết phải làm sao.
Hiện tại có những lời này của Thang Côn, Lữ Dung Dung biết đại ngôn sẽ thuộc về cô ả, tiền đề là thuận lợi nghiền áp Thời Phi.
Đối với việc này Lữ Dung Dung vẫn có chút tin tưởng, danh tiếng của hai người bọn họ hiện tại đều không chênh lệch mấy, từ khi ra mắt cô vẫn luôn vững bước thu hút fan mê ca nhạc, lại có thêm số liệu doanh thu trước kia, khác với loại fan tạp nham như của Thời Phi, fan của cô tương đối ổn định, trải qua mấy năm tẩy não đại đa số fan đã trở thành fan trung thành.
Đối đầu với Thời Phi, cô vẫn có vài phần tin tưởng.
Đỗ Hoa lo lắng: "Hình như Thời Phi này có quan hệ không tồi với Thẩm Thanh Nhiên, việc lần này anh ta có thể ra tay hay không?"
Nếu Thẩm Thanh Nhiên ra tay, chỉ sợ sự tình không dễ dàng thu phục như vậy.
Thang Côn không hề lo lắng chút nào nói: "Anh Đỗ, anh mới lăn lộn giới giải trí ngày đầu tiên à? Giới giải trí có nhiều tình anh em plastic mặt ngoài quan hệ không tồi như vậy.
Huống chi có tốt đến mấy thì cũng là quan hệ lợi ích mà thôi, ai lại muốn không có lợi gì tự dưng dính vào rắc rối.
Càng là tới độ cao như Thẩm Thanh Nhiên, càng cần quý trọng lông vũ của mình."
Lữ Dung Dung gật đầu, đồng ý với lời Thang Côn nói: "Anh Đỗ, có đôi khi người bình thường có vẻ quan hệ rất tốt mới chính là người ở sau lưng thọc đao.
Chuyện chị em quay lưng lại với nhau trong giới giải trí cũng không hiếm."
Đỗ Hoa ngẫm lại cảm thấy không sai, đạo lý này anh ta cũng hiểu, đại khái là vì đã đầu tư không biết bao nhiêu tâm huyết và tiền bạc cho album lần này, khiến cả người luôn khẩn trương, không thể để phạm sai lầm gì.
"Anh Thang, vậy em đi vào phòng đợi anh nhé." Lữ Dung Dung cố ý lấy ngực cọ cọ Thang Côn, ý tứ rất rõ ràng.
"Đi đi." Thang Côn vỗ một cái lên cái mông vểnh của Lữ Dung Dung, nói.
Thang Côn lại nói đôi ba câu với Đỗ Hoa, rất nhanh liền đi vào phòng.
Đỗ Hoa ngồi ở trong phòng khách chờ bên kia truyền tin tức về, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng kêu ái muội từ trong phòng truyền ra, nhíu mày lại: "Hiệu quả cách âm của khách sạn này cũng quá kém."
May mắn Thang Côn cũng không kéo dài bao lâu, chỉ vào trong mười phút liền đi ra, người có tuổi quả nhiên thận đều không tốt.
Vốn tưởng rằng đi ra sẽ có tin tức tốt, nhưng Đỗ Hoa lại nói chưa nhận được tin tức gì.
"Lâu như vậy còn chưa có, không phải có gì ngoài ý muốn chứ." Sắc mặt Thang Côn không tốt.
"Không đâu, chờ một chút." Kỳ thật cũng không lâu lắm, người nào đó vào phòng trước sau cũng chưa tới 10 phút mà thôi.
Hai người ngồi ở trong phòng khách uống rượu vang đỏ chờ đợi khoảng một tiếng đồng hồ, di động của Đỗ Hoa cuối cùng cũng có tin nhắn về.
Trên đó chỉ có mấy chữ:【Thời Phi và người đại diện đã rời đi.】
Thang Côn bên cạnh nghiêng người liền nhìn thấy nội dung tin nhắn, nói: "Anh hỏi anh ta một chút, hai người bọn họ rời đi có vẻ mặt như thế nào?"
Đỗ Hoa rất nhanh biên tập những lời này gửi đi.
Bên kia trả lời:【Mặt hai người đều không cảm xúc, nhìn không ra vui buồn.】
Thang Côn cảm thấy có gì đó không ổn, lấy di động của mình gọi điện cho Lăng Hoài, mở chế độ loa ngoài đặt trên mặt bàn, một tay cầm ly rượu chờ bên kia tiếp điện thoại.
Chuông reo mấy lần mới bắt máy, giọng nói của Lăng Hoài vẫn còn ngái ngủ: "Thầy Đường Khôn, sao muộn thế? Tôi đã ngủ rồi."
Thang Côn không khỏi thầm mắng trong lòng: Cái lão cáo già này, ông cứ giả vờ với tôi đi, Thời Phi bọn họ vừa từ nhà ông rời đi, ông ngủ cái rắm, nói toẹt ra là không muốn nhận điện thoại của gã đi.
Ngoài mặt lại mang theo ý cười lễ phép nói: "Chủ tịch Lăng, ngại quá đã quấy rầy, tôi không ngờ mới chưa tới 10 giờ ngài đã đi ngủ sớm như vậy."
Lăng Hoài đánh Thái Cực: "Lớn tuổi rồi,