Sáng hôm thứ bảy, tôi theo lời hẹn của Mẫn Nhi mà tới nhà của cô.
Khi gặp tôi, tôi thấy cô có vẻ thân thuộc với tôi hơn, đối xử với tôi cũng không quá mất tự nhiên nữa.
Cô mời tôi ngồi vào trong phòng khách hôm qua.
"Cao Lãng, em ăn gì chưa."
"Em ăn rồi.
Hôm nay chị sẽ dạy em gì vậy."
Cô kể cho tôi một lịch học khá dài.
Do tôi không có nhiều thời gian nên tôi luôn học nhà cô từ sáng tới tối luôn.
Mẫn Nhi cũng không có học viên khác, nói chung đây là một trải nghiệm mới của cô, cũng nhận thêm một số kinh nghiệm để cô cảm thấy tự tin hơn.
Trong khi đó, cô không đề cập tới học phí, có lẽ cô đang cân nhắc nên tôi cho cô thêm thời gian suy nghĩ.
Tôi ngồi hàn huyên với cô ấy một lát rồi cô dẫn tôi tới một căn phòng khá đẹp.
Bên trong được trang trí bởi nhiều bức tranh, ảnh.
Cô cũng đặt vài chậu cây vào trong đó nên trông khá thích mắt.
Một cây đàn dương cầm được đặt ở giữa, bên cạnh có hai chiếc ghế, có vẻ là dành cho tôi và cho cô.
Cô nhanh chóng ngồi vào một chiếc ghế được đặt trước đàn.
Tôi cũng ngồi vào chiếc ghế còn lại.
Tuy tôi đã biết những kiến thức cơ bản về thanh nhạc nhưng nói chung thì nó vẫn tồn đọng nhiều vấn đề mà tôi không thể giải quyết.
Tôi thực sự không hiêu rõ được người ta nói gì, tranh minh họa cũng quá mơ hồ, khiến tôi không tài nào mà hình dung ra được.
Lúc thực sự được học, tôi mới chiêm nghiệm ra nhiều thứ.
Tôi chốc lại ngồi chốc lại đứng.
Mẫn Nhi lúc bắt đầu vào các lớp học thanh nhạc dường như cũng cởi bỏ lớp ngại ngùng cuối cùng.
Cô tự tin hơn, cũng phô ra nhiều thứ mà tôi chưa từng thấy.
Đến buổi trưa, tôi ở lại nhà cô ăn cơm.
Do chỉ có hai người ăn, thời gian cũng gấp rút nên mặc kệ lời từ chối của cô, tôi vẫn vào phòng bếp để nấu cơm.
Có vẻ như nhìn thấy sự quyết tâm trên mặt tôi, cô không nói gì thêm nữa.
Lâu dần tôi lao vào làm bếp chính, còn cô thì làm phụ bếp.
Sở dĩ tôi có thể nấu ăn khá ổn là do trong suốt những năm đại học, tôi tự mình nấu ăn.
Bố mẹ tôi cũng tiêm nhiễm vào đầu tôi việc ăn ở ngoài là không tốt, giá cả vừa đắt đỏ, vệ sinh an toàn thực phẩm cũng không được đảm bảo.
Vậy nên trong suốt bốn năm đại học, cứ vừa về trọ là tôi lao đầu vào mà nấu ăn.
Dần dần nó cũng là sở thích của tôi, nếu cảm thấy bản thân mình trống rỗng quá, nấu một món ăn ngon rồi thưởng thức nó cũng khiến tôi cảm thấy ổn hơn.
Trong thời gian ngắn, một bàn cơm khoảng hai món mặn, một món canh đã xuất hiện.
"Mời chị Mẫn ăn cơm.
Chị ăn thử xem có hợp với khẩu vị của chị không?" - Tôi gắp cho chị một miếng thịt vào bát chị.
"Mời em ăn cơm."
Nói xong, cô cắn một miếng thịt.
Trong mắt có sự biến hóa khá lớn.
"Em nấu ăn ngon quá.
Em mới 14 tuổi thôi hả?"
"Đúng rồi, có chuyện gì không chị." - Tôi gắp một miếng rau vào bát, rồi lại nhìn Mẫn Nhi nói.
"Chị từng đây tuổi rồi còn không nấu ăn ngon tới mức này."
Tôi cảm thấy như cô hiện tại đã hoàn toàn thần thuộc với tôi, cũng xóa bỏ hoàn toàn phòng bị của bản thân.
Tôi ngồi nói chuyện với cô, rồi bất giác lại nhắc tới vấn đề tiền nong.
"Chị, em làm phiền chị cả ngày như vậy, chị có thấy ổn không?" - Tôi ngừng ăn, đặt đũa xuống.
Như nghe thấy sắc thái nghiêm túc trong câu nói của tôi, Mẫn Nhi cũng dừng ăn.
"Chị thấy ổn mà.
Em cứ ở đây tập luyện, chị biết em không có chỗ nào tập hết nên đừng ngại nữa."
"Nhưng mà chị phải dạy em cả một ngày trời đấy chị.
Chị không mệt sao?"
"Đâu phải chị dạy em cả ngày đâu.
Em cũng phải luyện tập, trong thời gian đó chị làm việc khác.
Chị cũng không có học sinh nào khác nên em cũng đừng khách khí làm gì."
Tôi thấy lời lẽ này giống hệt với thầy dạy nhảy của tôi.
Giáo viên đều như thế này hết sao? Như thế tôi không phải một giáo viên tốt rồi, tôi lại đi bòn rút tiền của học sinh như thế.
Sau khi từ chối nhiều lần, tôi đề nghị tăng giá lên, hoặc tính theo giờ.
Nhưng Mẫn Nhi biết tôi là người biết tính toán, không muốn nợ nần gì nên chỉ bảo tôi tính tiền theo buổi.
Mỗi ngày hai buổi, mỗi buổi chỉ bằng số tiền lúc trước.
Tính ra thì số tiền tôi phải đưa cho cô gấp hai lên, nhưng so với số giờ mà cô dạy tôi là quá nhiều rồi.
"Chị không có học viên nào cả.
Nên em cứ tận dụng hết