Tôi không quá quen sống ở thành phố H.
Bởi lúc trước, tôi cũng không làm việc ở chỗ này.
Tôi nhờ anh trai tôi tìm một số lớp dạy thanh nhạc chất lượng và có giá cả phải chăng.
Tôi biết đa phần những người theo nghề ca hát sẽ theo học đại học tại một trường nghệ thuật nào đó.
Một số khác thì thuê riêng cho mình một giáo viên thanh nhạc để dễ dàng cải thiện hơn.
Tôi không có nhiều tiền để làm vậy, trừ khi có ai đó tình nguyện dạy tôi.
Trong lúc đợi, tôi tự tìm cho mình một công việc làm thêm nào đó.
Tôi kiếm nghề gia sư để trang trải thêm tiền để sống.
Sở dĩ tôi không lựa chọn một nghề tay chân vì theo tôi thấy những nghề thiên về tri thức có số giờ làm việc ngắn hơn, tiền cũng nhiều hơn, vậy nên dại gì mà không làm.
Tôi lấy chiếc điện thoại mới kia rồi tạo một tài khoản mạng xã hội.
Do tôi hầu như chỉ liên kết các tài khoản bằng số điện thoại nên tất cả các tài khoản mạng xã hội đều mất hết.
Cũng may tôi không sử dụng nó quá nhiều.
Cũng không thể trách bản thân tôi khi còn bé được.
Lúc đó thì đâu quan tâm nhiều tới việc có thể bị mất đồ, rồi đánh cấp dữ liệu gì đâu chứ.
Cứ vui vẻ trước, buồn khổ thì tính sau.
Tôi đăng lên một nhóm tìm gia sư trong khu vực.
Để có thể tăng thêm mức độ uy tín, tôi tự tạo ra cho mình một số thành tích giả.
Tôi biết hành động của mình là sai trái, nhưng thực chất thì trước kia tôi đã đạt thành quả đó mà.
Tôi cũng có kiến thức chứ không phải nói phét suông.
Tôi không để ý quá nhiều vào các môn học khác.
Từ trước tới nay, trong các môn học trên trường, ngoại ngữ là môn tôi giỏi nhất.
Tôi khá hứng thú tới việc học một ngôn ngữ mới.
Thông qua ngôn ngữ đó mà tôi hiểu văn hóa, mà cũng nhờ văn hóa mà tôi yêu thích ngoại ngữ đó.
Tôi hoàn toàn có thể giao tiếp lưu loát tiếng Anh, bởi trước đây trong công ty tôi sử dụng rất nhiều.
Tôi cũng đã từng có thời gian đi thực tập bên một công ty nước ngoài.
May mắn rằng đến tối cũng có một vài người liên lạc với tôi.
Tôi chọn lọc ra những mức giá nằm trong mức chấp nhận được.
Sau đó tìm trong đó những địa điểm gần đây nhất.
Học nhạc thì cũng không phải học cả ngày, tiền tiêu thì cũng phải hết.
Tôi cũng không muốn dựa dẫm vào anh trai.
Anh trai tôi là sinh viên, cũng chưa thể kiếm được nhiều tiền, dĩ nhiên không nên đặt thêm gánh nặng cho anh.
Vào mùa hè, học sinh cuối cấp hoặc sắp du học thường có xu hướng học tiếng Anh nhiều hơn, nên ngày hôm sau, lượng người liên lạc với tôi tăng ngày càng nhiều.
Tôi lại chắt lọc lại một lần nữa. Cuối cùng chọn ra 5 - 6 nhà để bắt đầu công việc đầu tiên của mình trong cuộc đời này.
Làm gia sư cũng rất nhàn, tôi cũng không cần phải cố gắng quá nhiều để học lại.
Nếu học sinh cần chú trọng vào điều gì, tôi sẽ tự tìm tài liệu trên mạng, cùng với kinh nghiệm bản thân mà truyền đạt cho họ.
Nếu họ thấy có tiến bộ, tôi hoàn toàn có thể được tăng tiền, tăng giờ, tăng buổi dạy, đặc biệt lại vào lúc rảnh rỗi vào mùa hè này.
Dù dạy khá nhiều như vậy nhưng tôi vẫn còn rất nhiều thời gian.
Mỗi lúc đó, tôi lại mang mấy cuốn sách thanh nhạc ra đọc.
Lâu lâu chán quá lại tự mình luyện thử, xem những video trên mạng để tập.
Vài ngày sau, anh tôi gửi cho tôi một file anh tổng hợp về các lớp học thanh nhạc trong thành phố H.
Thông tin anh tổng hợp rất cẩn thận, có cả giá tiền, feedback từ các học sinh đã học, trình độ giáo viên, video xem trước bài giảng,...!Mặc dù chỉ là nhờ vả, nhưng anh lại tỉ mẩn tới vậy khiến tôi một lần nữa cảm thấy xúc động.
Dẫu sao, lúc trước tôi cũng chưa nhỉn ra mặt này của anh.
Thời gian này, tôi cũng không nói chuyện gì nhiều với anh.
Anh Tiêu là sinh viên năm cuối, phải chạy dự án rất nhiều.
Nhiều lúc tôi đi uống nước vẫn thấy đèn trong phòng anh vẫn còn sáng.
Tôi ngồi xem đi xem lại file tổng hợp.
Tôi tự cân nhắc lại tài