Thần Võ Chiến Vương

Chương 349: Nhượng bộ


trước sau

Thiếu chủ, chúng ta phải làm sao đây?

Phạm Đồ lo lắng nói.

Nam Phong lĩnh không thể chống lại đại quân của vương triều. 

Giang Thần đang suy tư, phụ thân còn chờ hắn đi cứu, Nam Phong lĩnh không thể xảy ra chuyện gì được.

Nhưng mà, giao ra Ninh Hạo Thiên, tất thành họa lớn.

- Hoàng Thượng, ta là con dân của ngươi, ngươi lại không bảo hộ ta, trái lại còn trợ giúp những người ở nơi khác sao? 

Giang Thần la lớn.

Âm thanh rất lớn, đủ khiến những người ngoài thành kia nghe thấy.

Lông mày của Đại Hạ Hoàng Đế có sát ý tuôn ra, cất cao giọng nói: 

- Hắc Long thành cũng là thành trì của vương triều, ngươi muốn đồ thành, liệu ngươi có đặt luật pháp của vương triều ở trong mắt hay không?

- Như vậy, là ai tạo ra tất cả những thứ này trước chứ? Năm đó Hắc Long thành có lỗi trước, Hoàng Thượng ngươi lại đi trợ giúp Hắc Long thành, xem ra ở trong mắt của Hoàng Thượng, trọng lượng có thể che đậy đúng sai.

Giang Thần trào phúng nói. 

- Làm càn! Là ai cho ngươi sức lực nói chuyện như vậy với bổn hoàng chứ?

Đại Hạ Hoàng Đế đã sớm bởi vì cái chết của Tam hoàng tử cho nên có oán hận đối với hắn, chỉ là trước đó có thánh viện áp chế, hắn đành phải để ở trong lòng. Chỉ là lửa giận càng lúc càng lớn, kéo dài cho tới hôm nay.

- Ta chính là người của Anh Hùng Điện, ngươi trợ giúp thế gia truyền thừa, không nghĩ tới lửa giận của Anh Hùng Điện hay sao? 

Giang Thần hỏi.Nghe thấy ba chữ Anh Hùng Điện, Đại Hạ Hoàng Đế rất là kiêng kỵ, hắn nhìn về phía Mộ Dung gia cùng Tô gia.

- Vô dụng, không cần phải giãy dụa, Anh Hùng Điện không giúp được ngươi đâu.

Mộ Dung Hùng mở miệng, âm thanh thông qua công lực để truyền ra, người ngoài không nghe thấy được. 

- Thực lực của Anh Hùng Điện, không phải là thứ mà ngươi cho rằng có thể khống chế được Long Vực, nói đúng ra, thực lực của Anh Hùng Điện cũng không tính là thế lực nhất lưu. Chỉ có điều ở trong lòng của mọi người Long Vực nó có địa vị thần thánh không có cách nào thay thế được, vào lúc mấu chốt có thể hiệu triệu được thế lực khắp nơi.

- Đây là tín ngưỡng của mọi người, đây mới là chỗ dựa lớn nhất của Anh Hùng Điện, vì vậy, bọn họ sẽ không tùy tiện tiêu hao, nhúng chân vào vũng nước đục này.

- Bởi vì ngươi và Hắc Long thành vốn có ân oán, Đại Hạ vương triều diệt tộc nhân của ngươi, đây cũng là do ngươi phạm pháp trước, Ninh Hạo Thiên lại là người của thế gia truyền thừa chúng ta. 

- Chứ đừng nói là, Anh Hùng Điện còn không biết đã xảy ra chuyện gì, mà chúng ta, ngay khi cảm ứng được trình độ thuần khiết của Long huyết đã trực tiếp tới đây.

Lần này Mộ Dung Hùng nói rất nhiều, cũng nói rất nhanh, là muốn để cho Giang Thần hiểu rõ thế cuộc, đừng tưởng rằng ngu xuẩn cho rằng mình có thể tạo thành cục diện song phương đều không muốn.

- Nếu như Ninh Hạo Thiên chết, đại quân sẽ tấn công Thập Vạn đại sơn. 

Đại Hạ Hoàng Đế nghe thấy mấy câu này đã yên tâm, hắn đắc ý nói.

- Hoàng Thượng, ngươi xác định chứ?

Giang Thần cười lạnh một tiếng, nhảy đến bên trên chiến thuyền, mang Phi Nguyệt từ trong khoang thuyền ra ngoài. 

Vị công chúa này còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng mờ mịt nhìn chung quanh, rù rì nói:

- Nơi này là Hắc Long thành sao?

Hắc Long thành nàng đã tới, nhưng Hắc Long thành hoang vu như vậy nàng còn chưa từng thấy qua. Đặc biệt là khắp nơi đều cắm đầy Huyền Biến ma trụ, vật kia nàng không biết, thế nhưng có thể cảm giác được nó rất nguy hiểm. 

- Ngươi thực sự làm được hay sao?

Hắc Long thành có dáng vẻ như vậy, lại không có người nào đến ngăn lại, Phi Nguyệt rất thông minh nghĩ đến điểm ấy.

Giang Thần không hề trả lời nàng mà chỉ ra hiệu cho nàng nhìn về phía không trung. 

- Phụ hoàng?Phi Nguyệt lập tức nhìn thấy Đại Hạ Hoàng Đế, vẻ mặt trở nên cực kỳ quái dị.- Phi Nguyệt, sao ngươi lại ở với hắn?

Đại Hạ Hoàng Đế bất ngờ nói.

Nhìn thấy lại xảy ra biến cố, Mộ Dung Hùng rất bất mãn, liếc mắt nhìn Ninh Hạo Thiên, nói: 

- Hạ lệnh tấn công, mãi đến khi hắn thả người thì mới dừng.

- Nhưng mà...

Đại Hạ Hoàng Đế do dự một chút, lập tức quyết định, một đạo ánh sáng màu đỏ từ trong tay hắn bay ra, bay đi về phương hướng Thập Vạn đại sơn. 

- Hừ! Hoàng Thượng, ngươi không muốn mạng của nữ nhi ngươi sao?

Giang Thần quát lên.

- Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn thả người, như vậy tất cả còn có thể nói chuyện được. 

Đại Hạ Hoàng Đế nói.

- Được! Đây là ngươi buộc ta!

Giang Thần đâm một kiếm vào lồng ngực của Phi Nguyệt, ở trong ánh mắt không thể tin tưởng được của công chúa, hắn rút thanh kiếm ra, đá nàng vào trong khoang thuyền. 

- Hoàng Thượng, như lời ngươi nói, nàng còn có thể sống được mấy phút, chỉ cần ngươi thu hồi mệnh lệnh, ta sẽ cứu nàng.

Giang Thần quát lên.

- Ngươi muốn chết! 

Đại Hạ Hoàng Đế giận dữ, hắn thân là đế vương, còn chưa từng bị uy hiếp qua như vậy.

- Công chúa!

Bên trong khoang thuyền, Lý Hanh Kính lòng như lửa đốt nâng Phi
Nguyệt dậy, đang muốn kiểm tra thương thế thì lại phát hiện ra công chúa cũng không có chuyện gì. 

Phi Nguyệt cũng rất bất ngờ, vuốt lồng ngực của mình, vết thương là thật, máu cũng chảy ra, thế nhưng nàng không cảm thấy có chút khó chịu nào cả.

- Một chiêu kiếm của hắn tránh ra tất cả chỗ yếu, là trùng hợp sao?

Phi Nguyệt không khỏi nghĩ vậy. 

Bên ngoài khoang thuyền đang đối đầu với nhau, Giang Thần, Đại Hạ Hoàng Đế, Mộ Dung Hùng đều đang đợi đối phương nhượng bộ.

Lúc này, mọi người đang đợi Đại Hạ Hoàng Đế tỏ thái độ.

Chỉ thấy hắn giãy dụa một lúc, sau đó mới nói: 

- Cũng được, là Phi Nguyệt không hăng hái, còn chưa khai phá kỳ mạch đã tấn cấp Thông Thiên cảnh, nó chết, coi như là cống hiến cho hoàng thất!

Lời nói này, cũng là thông qua lực lượng bao phủ, truyền đạt lên trên chiến thuyền, ngoại trừ người trên thuyền ra, người bên ngoài không nghe thấy được.

Thân thể của Phi Nguyệt như bị sét đánh, vẻ mặt như tờ giấy vàng, nàng nghe thấy mình bị từ bỏ, chỉ cảm thấy não mình ong ong, không có cách nào suy nghĩ được. 

Sau khi Đại Hạ Hoàng Đế biểu đạt thái độ của mình, lại đến phiên Giang Thần đưa ra quyết định.

Phạm Đồ lo lắng không thôi, mỗi khi trôi qua một phút, Nam Phong lĩnh sẽ càng nguy hiểm.

Giang Thần cắn chặt hàm răng, nếu sớm biết như vậy, hắn đã chém giết Ninh Hạo Thiên ở Thiên Đạo môn rồi.Đương nhiên, mọi chuyện không thể nào vẹn toàn được, khi đó hắn muốn Ninh Hạo Thiên còn sống sót, tránh cho trong quá trình Hắc Long thành chống cự sẽ giết chết phụ thân của hắn. 

Nguy hiểm như lửa xém lông mày cùng với nguy hiểm mà tương lai Ninh Hạo Thiên mang đến, nhất định thứ trước phải giải quyết sớm hơn.

- Ta có Thần mạch, coi như để cho Ninh Hạo Thiên chạy thoát thì lại làm sao chứ? Coi như hắn là Long huyết giả thì cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta, lại đánh bại một lần nữa là được.

Giang Thần cắn răng một cái, dù cho hắn rất không muốn, nhưng vì tộc nhân, nhất định phải thỏa hiệp. 

- Được, ta thả người, nhưng Ninh Hạo Thiên bây giờ, ta cũng không muốn chạm vào, nếu muốn cứu người thì tự mình xuống đây đi.

Giang Thần nói.

Hắn vừa nói, người của Mộ Dung gia và người của Tô gia lại do dự. 

Vẫn là Mộ Dung Hùng quả đoán, bay thẳng xuống dưới.

- Mộ Dung tộc trưởng...

Người của Tô gia lo lắng kêu lên. 

Nhưng Mộ Dung Hùng không để ý tới bọn họ mà dáp xuống mặt đất, hắn đưa thân vào bên trong phạm vi uy lực lớn nhất của Diệt Thế đại pháo cùng với huyền biến ma trụ.

Vẻ mặt của hắn không hề có chút cảm xúc nào cả, không nhìn Giang Thần một chút nào mà đi về phía Ninh Hạo Thiên.

Cùng là người truyền thừa Long huyết, hắn không sợ Long viêm, hắn đi vào bên trong lửa, tay đè ở trên lồng ngực của Ninh Hạo Thiên.Chẳng được bao lâu, Ninh Hạo Thiên hầu như là người chết phát ra một tiếng ngâm khẽ, Long viêm cũng không tiếp tục bốc lên nữa. 

Mộ Dung Hùng ôm lấy hắn, bay về phía bầu trời.

- Giang Thần, hiện giờ ngươi đã biết tại sao Cao gia lại phẫn nộ chuyện mẫu thân ngươi chọn phụ thân ngươi chưa? Ninh Hạo Thiên chính là ví dụ tốt nhất của chuyện liên hôn.

Đột nhiên, Mộ Dung Hùng nói.Giang Thần ngẩn ra, không nghĩ tới hắn biết chuyện Cao gia, hẳn là trước đó ở trên bảo tháp, sau khi Tô Thuyên bị Cao Nguyệt la rầy đã mật báo với Tô gia. 

- Không được!

Giang Thần đột nhiên ý thức được mọi chuyện không ổn, một đóa Hủy Thiên nộ liên đang trôi nổi lập tức đuổi tới.

Nhưng đã chậm, Mộ Dung Hùng đã đi tới bầu trời, chuẩn bị rời đi. 

Trước khi đi, hắn nói với Đại Hạ Hoàng Đế:

- Giang Thần, không thể giữ lại, nếu không kết cục của Hắc Long thành chính là của Đại Hạ vương triều không lâu sau đó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện