Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Giáo La Thành cực kỳ náo nhiệt như thường ngày, Lăng Kỳ Tuyết đặc biệt chọn nơi có nhiều người để đi, nhất là cửa hàng y phục nữ nhân thích đi, tiệm trang sức, đến mỗi một cửa hàng Lăng Kỳ Tuyết đều dừng lại một lúc lâu, giả vờ chọn lựa, thích thì mua, bởi vì nàng sẽ không giặt y phục, muốn mặc y phục sạch sẽ thì phải không ngừng mua.

Một cửa hàng lại đi dạo tiếp một cửa hàng, cửu trưởng lão có chút không nhịn được, nàng đã mua không dưới trăm cái y phục rồi, sao lại vẫn mua chứ: "Tuyết Nhi, ngươi đã mua được quá nhiều rồi, có thể thôi rồi chứ."

Lăng Kỳ Tuyết tự nhiên biết cửu trưởng lão có chủ ý gì, cười nói: "Thái tử phi một nước y phục ít lại khó coi nữa, sao hoàng thất có thể để mắt, xem thường như thế sao có thể phân chia tài nguyên?"

Cửu trưởng lão lập tức im lặng, thành thật đi theo sau lưng Lăng Kỳ Tuyết, nếu không phải muốn lấy được tài nguyên, ông mới không để xuống mặt già đi theo phía sau một tiểu thí hài đi dạo khắp nơi!

Đi dạo hơn nửa ngày, Lăng Kỳ Tuyết vẫn tiếp tục có chút hăng hái, dù sao Giáo La Thành to lớn, nàng đi dạo qua ba thành cũng không sao.

Nhưng khổ thân cửu trưởng lão, chỗ tốt còn không chưa lấy được mà chân lão lại đi sắp đứt rồi, trong lòng thầm nghĩ: Thật tốt ông tính độc thân cả đời, nếu không chỉ là bồi nữ nhân đi dạo phố đều đã giảm thọ mấy năm.

Có dụng ý khác, Lăng Kỳ Tuyết không phải đi dạo phố mà là đi điều tra địa hình, ngộ nhỡ ngày nào đó vùng lên chạy trốn thì quen thuộc đường đi cũng tốt.

Mặc dù trí nhớ của nguyên chủ có rất nhiều đường về Giáo La Thành, nhưng sự tình liên quan trọng đại, nàng vẫn tự mình
đi một chuyến cho yên tâm.

Đi một ngày, Lăng Kỳ Tuyết cũng mệt mỏi, trở lại ăn rồi ngủ.

Ngày thứ ba là ngày đưa tang Đặng Ngọc Lan, trên dưới Lăng phủ nhạc buồn tấu lên, không chỗ nào là có không khí không bi thương, duy chỉ có Lăng Kỳ Tuyết, nàng tâm niệm nghĩ rời khỏi Lăng phủ, rời khỏi Giáo La Thành.

Lại muốn thừa dịp nhiều người hỗn loạn chạy ra ngoài một lần nữa, mới ra cửa, cửu trưởng lão như là theo đuôi đi đến......

......

Hoàng cung Hải Chu quốc rất xa.

Nữ nhân lười biếng nằm ở trên ghế quý phi, mặc y phục hoa oải hương màu tím nhạt, màu sắc nhẹ nhàng làm nổi bật dáng người thon dài càng ngày dẻo dai kia của bà, khuôn mặt trắng như ngọc chứa nụ cười như có như không.

Dưới sự dìu đỡ của cung nữ nhân từ ngồi dậy, khi giơ tay nhấc chân thì đầy quyến rũ.

Nữ nhân chính là Vân Phi được sủng ái nhất Hải Chu quốc, mới ngồi xuống đã thấy một nam tử trẻ tuổi tuấn dật đi vào.

Nam tử mày kiếm mắt sáng, ánh mắt lấp lánh có hồn, nhưng lúc này, giữa lông mày của hắn nhíu lại, phảng phất như gặp phải chuyện phiền lòng.

Nhìn thấy nam tử, thái độ của Vân Phi khác thường đứng lên nghênh đón: "Thiên Nhi, cuối cùng con đã trở lại! Nhớ chết mẫu phi rồi!"

Đông Phương Linh Thiên thấy Vân Phi vui vẻ, nếp nhăn giữa lông mày càng sâu hơn.

Không phải Lục Sa nhận được tin tức nói mẫu phi bị hoàng hậu hãm hại, 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện