Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Đông Phương Linh Thiên cũng không lạnh không nóng nói: "Đừng giả vờ, đây đã là lần thứ mười lăm người ở trước mặt con giả bộ bệnh rồi, rất vui sao? Nếu như không có chuyện gì con đi trước đây!"

Ngay cả kiên nhẫn nhìn Vân Phi một cái cũng không có, Đông Phương Linh Thiên phất tay áo đi.

Sinh ra ở trong hoàng thất lục đục với nhau đã là bi ai của hắn, có một mẫu phi dã tâm bừng bừng như này hắn càng thêm bất hạnh, thôi, thích tranh thì tranh đi, chỉ cần không kéo hắn xuống nước là được.

Sau khi Vân Phi liều mạng điên loại vừa khóc vừa gào cầu xin, Đông Phương Linh Thiên vẫn cố chấp rời khỏi hoàng cung, rời khỏi Hải Chu quốc, mục đích là Nam Lăng quốc nhỏ nhất vùng đại lục.

......

Lăng Kỳ Tuyết ra khỏi phòng đã bị cửu trưởng lão đi theo, nhiều lần muốn chạy cũng bị cửu trưởng lão tìm được, không khỏi buồn bực, lão đầu này là đến bảo vệ an toàn cho nàng sao? Là đến giám thị nàng, phòng ngừa nàng trốn chạy mà!

Tất cả đường phố lớn nhỏ ở Giáo La Thành nàng đều đi dạo mấy lần, đi dạo tiếp nữa mình cũng cảm thấy nhàm chán.

Kể từ khi giao phương pháp luyện chế Phục Nguyên Đan cho Lâm Vĩnh Cửu, nàng cũng chưa đến đại dược phòng Lâm La, nhất thời vui mừng, định đến đại dược phòng Lâm La xem một chút.

Ngược lại cửu trưởng lão vẫn đi theo Lăng Kỳ Tuyết, mặc kệ đi đâu đều rất vui vẻ, tuyệt đối không cảm thấy lãng phí thời gian, dù thế nào đi nữa bây giờ ông không cần trông chừng bảo khố, thời gian còn nhiều mà.

Đã lâu không gặp, Lâm Vĩnh Cửu nhiệt tình tiếp đãi Lăng Kỳ Tuyết, nhìn cửu trưởng lão ở trước mặt quầy lựa chọn đan dược, nhỏ giọng hỏi Lăng Kỳ Tuyết: "Ngươi thật sự muốn gả cho thái tử?"

Hắn vẫn cho là Lăng Kỳ Tuyết và cung chủ Nguyệt Hoa Cung mới
là một đôi, đột nhiên nhảy ra một thái tử, không khỏi sinh lòng tiếc hận.

Kiêng kỵ liếc nhìn cửu trưởng lão một cái, nhìn lực chú ý của ông không ở bên này, Lăng Kỳ Tuyết nhỏ giọng nói: "Ta đang lên kế hoạch chạy trốn, đáng tiếc cái đuôi này luôn đi theo, xem ra phải chờ đến hôn lễ mới có cơ hội!"

"Có chỗ nào có ích thì nói một tiếng, mặc dù ta ở Giáo La Thành không có địa vị gì, nhưng nhất định có lộ tuyến ra khỏi thành." Lâm Vĩnh Cửu tốt bụng giúp một tay.

Lăng Kỳ Tuyết cự tuyệt, nếu Lâm Vĩnh Cửu gặp chuyện không may, người nhà của hắn đều bị liên lụy, mặc dù lòng dạ nàng ác độc, nhưng hại người vô tội đi tìm chết, nàng không làm được.

Lâm Vĩnh Cửu không tiếp tục kiên trì nữa, hắn cũng biết rõ một khi chuyện bại lộ, Lâm gia sẽ gặp phải tai nạn gì đó, nhưng hắn vẫn nói: "Thực sự không được thì ngươi hãy đến tìm ta."

Lăng Kỳ Tuyết không tiếp tục cự tuyệt, thật sự đến bước kia nói không chừng còn phải nhờ Lâm Vĩnh Cửu giúp một tay.

Có thể ở đây biết Lâm Vĩnh Cử một bằng hữu thật lòng như vậy, chính là phúc khí của nàng, phúc khí như vậy nàng phải trợ giúp nhiều hơn, từ trong Thế Giới Hỗn Độn lấy ra một phương thuốc từ rừng rậm Ma Vân có một chút vô dụng với nàng: "Những thứ này rất có ích cho ngươi, cầm lấy."

Nhưng mà Lâm Vĩnh Cửu tiện tay từ chối, đồng thời cảm khái thật sâu ban đầu mình cũng chỉ trợ giúp một chút 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện