Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lúc này cửa thành nhất định bị phong tỏa, Lăng Kỳ Tuyết vào trong chỉ muốn nhìn một chút Nam Cung Ngọc có để lại ký hiệu ở phía trên hay không, có bình an ra khỏi thành hay không.

Để cho nàng sợ hãi là ở trên cửa thành thấy được đám người Nam Cung Ngọc bị trói thành bánh chưng!

Nam Cung Ngọc thất bại!

Có lẽ chuyện của Lưu gia chính là một cái bẫy, một cái bẫy dẫn dụ Nam Cung Ngọc tự chui đầu vào lưới!

Lăng Kỳ Tuyết thầm mắng mình sơ sót, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể từ trong bóng tối đi ra ngoài.

Đi ra ngoài, có lẽ bọn họ không nhất định sẽ bỏ qua cho Nam Cung Ngọc, nhưng không ra, Nam Cung Ngọc nhất định không thấy được mặt trời ngày mai.

Dưới cửa thành bốc cháy lên rất nhiều cây đuốc, chiếu lên làm cửa thành sáng trưng, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của hoàng hậu đang hả hê ăn quả nho cung nữ đút cho bà, mấy ngày trước tóc bị thiêu sạch lại dài ra lần nữa, chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ.

Phía sau bà có mười mấy tên thị vệ vây quanh, cấp bậc đều ở Nguyên Tướng đỉnh, những người này nàng đều có thể nghiền áp, chỉ có hai trong số ít Nguyên Vương trung kỳ có chút khó giải quyết.

"Nói ra điều kiện của ngươi!" Lăng Kỳ Tuyết đi thẳng vào vấn đề, liếc nhìn cây đuốc sau lưng hoàng hậu một cái, hoàn hảo bà ta không có xa xỉ dùng dạ minh châu chiếu sáng, nếu không chuyện sẽ lâm vào tình cảnh càng khó hơn.

Chuyện cho đến bây giờ trốn cũng vô ích, thân phận luyện đan sư và hợp tác giữa nàng với Nam Cung Ngọc, sớm đã bị người của vị hoàng hậu này điều tra rõ ràng, có lẽ chính là như vậy, vị hoàng hậu này mới nóng lòng kéo nàng đến bên người con trai của bà ta.

"Thật thẳng thắn, ta chỉ có một ý kiến, ngoan ngoãn
gả cho nhi tử của ta, chờ sau khi các ngươi động phòng đám phế vật này tự nhiên sẽ được tự do." Hoàng hậu mặt hơi cúi, dường như đang tính toán gì đó.

Lăng Kỳ Tuyết nghĩ: Bà ta sẽ không cho là sau khi nàng động phòng sẽ quyết một lòng với Nam Cung Kình chứ!

Nghĩ hay lắm! Đừng nói sẽ không đến một bước kia, cho dù thật đi đến một bước kia, nàng cũng sẽ không phục tùng với một bọn chuột nhắt rất sợ chết nhát gan!

"Hoàng hậu sẽ không sợ ta ở trong lúc động phòng thiến Nam Cung Kình chứ?" Lăng Kỳ Tuyết đi từng bước một đến gần hoàng hậu, gió đêm lướt qua sợi tóc hơi rối của nàng, khóe miệng cong lên nụ cười tàn nhẫn.

Tất cả mọi người đều cho hoàng hậu là mục tiêu của nàng, nhưng nàng lại coi trọng một hỏa hoạn sau lưng hoàng hậu, lúc nàng rèn luyện ở rừng rậm Ma Vân đã góp đủ dược liệu Diệt Nguyên Tán, phối chế ra số lượng Diệt Nguyên Tán không nhiều, chỉ cần vẩy Diệt Nguyên Tán lẫn vào trong cây đuốc bốc cháy, cho dù Nguyên Vương đỉnh cũng không thể kháng cự nổi!

Hoàng hậu ngẩn ra, đây là lời của một nữ tử sao? Vì sao bà cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, trong đầu chợt hiện ra một Nam Cung Kình đưa ba ngón tay ra chỉ, cảnh tượng nói chuyện nũng nịu!

Thủ hạ của hoàng hậu ở đây, tất cả nam nhân đều theo bản năng nhìn đũng quần một cái, cảm giác giữa hai chân lạnh lẽo.

"To gan, dám vô lễ với hoàng hậu nương nương chúng ta! Còn không mau quỳ xuống cầu xin tha thứ!" 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện