Thần Vương Lệnh

12: Tần Tiên Sinh Ở Đâu


trước sau


Tần Thiên không để ý đến Tô Văn Thành nữa, xoay người nhìn Tô Bắc Sơn: "Ông rất thích bức tranh này sao? Lại đây lấy đi.”
“Được!" Tô Bắc Sơn kích động đi tới.
Ông ta cho rằng chỉ cần đạt bút tích thật vào tay, những thứ khác đều dễ nói.
Ông ta đi tới trước mặt Tần Thiên, kích động vươn hai tay định cầm bức tranh nhưng ai ngờ....
Hai tay Tần Thiên nhẹ nhàng xé bức tranh làm đôi.
Nhìn thấy bức tranh hoàn mỹ bị xé ra làm hai ở trước mặt, niềm vui trong mắt Tô Bắc Sơn đã biến thành nỗi sợ hãi vô cùng.
Tần Thiên, vậy mà xé nát bức họa này!
“Thằng khốn, mày muốn làm gì? Mau dừng tay!”
Khóe mắt Tô Bắc Sơn như bùng lửa, trong cơn phẫn nộ, ông ta đưa tay ra cướp.
"Đây là tranh thật, chỉ có điều ông cảm thấy ông xứng sao?"
Tần Thiên cười lạnh một tiếng, hai tay xoa xoa, giương lên không trung.
Một bức tranh hoàn mỹ, biến thành từng mảnh nhỏ giống như mưa hoa, rơi lả tả khắp người Tô Bắc Sơn.
Hình ảnh rất đẹp.
Nhưng ở trong mắt mọi người giống như phim kinh dị.
Tất cả đều mở to mắt, há hốc mồm, không nói nên lời.
Mà Tô Bắc Sơn, ông ta đứng ở giữa ‘mưa hoa’ điên cuồng gào thét.
Nhìn bộ dáng chật vật của ông ta, trong mắt Tần Thiên ra vẻ châm chọc.
Hắn chuẩn bị bức tranh này, vốn là muốn xem thái độ của Tô Bắc Sơn.
Nếu như lão già này có ý hối cải, hắn sẽ nể tình ông ta đã lớn tuổi, lại là ông nội của Tô Tô mà thương tình tặng bức tranh này cho ông ta.
Chỉ là một bức tranh chữ, đừng nói là bút tích thật của Đường Bá Hổ, cho dù là Thanh Minh Thượng Hà Đồ, Tần Thiên cũng dễ dàng có được.
Đến cảnh giới này của hắn, tài vụ thế tục, chỉ là mây khói thoảng qua.
Không ngờ lão cáo già Tô Bắc Sơn lại không biết hối cải.
Không phải ông thích sao? Tôi xé bức tranh ngay trước mặt ông.
Bởi vì, ông không xứng.
“Tiểu tử, cậu chơi tôi!" Tô Bắc Sơn cắn răng nói.
Mặt đã biến thành màu gan heo.
“Chơi ông đó thì thế nào?" Trong mắt Tần Thiên, ý châm chọc càng đậm.
“Lão già, hôm nay tôi đến, có hai chuyện muốn tính toán rõ ràng với ông!”
“Chuyện thứ nhất chính là, năm đó người ông bảo Tô Tô đi chăm sóc là ai?”
“Tô Tô là cháu gái ruột của ông, ông lại đem hiến cho sài lang hổ báo.”

“Sau khi xảy ra chuyện, chẳng những không đứng ra làm chủ cho Tô Tô, còn che chở cho hung thủ.”
“Ông sợ thế lực người ta nhưng Tần Thiên tôi không sợ.”
“Nói cho tôi biết hung thủ là ai, tôi diệt cả nhà hắn!”
Ngay cả Dương Ngọc Lan cũng thật không ngờ, Tần Thiên lại giáp mặt chất vấn ông ta vấn đề này!
Mọi người ở hiện trường không dám lên tiếng, có người không dám nhìn thẳng khuôn mặt của Tần Thiên mà áy náy cúi đầu.
Nói tiếp: "Chuyện thứ hai!”
“Tô Văn Thành, cùng với tất cả người Tô gia đều nghe cho tôi!”
"Lúc trước các người cướp công ty của mẹ vợ tôi như thế nào, tôi cho các người mười ngày, trả lại nguyên vẹn cho bà ấy!"
“Nếu không...”
"Tần Thiên tôi dám nói, mười ngày sau các người cửa nát nhà tan!"
Thanh âm vang dội như thiên lôi cuồn cuộn!
Mọi người hoảng sợ không thôi.
Bọn họ phảng phất, thấy được một tôn Thần Ma dữ tợn đang tìm bọn họ báo thù!
Nhất là Tô Bắc Sơn.
Ông ta đứng đối diện Tần Thiên, trực tiếp bị Tần Thiên chất vấn!
Vừa mất đi bức tranh nổi tiếng yêu thích.
Cộng thêm tuổi tác đã cao.
Dưới đả kích kịch liệt, ông ta quát to một tiếng, miệng phun máu tươi, ngã về phía sau.
May mắn phía sau là một cái ghế bành, mới không bị ngã trên mặt đất.
Ông ta ôm ngực, kích động nói: "Nhanh, mau đem tên súc sinh này đuổi đi cho tôi!"
“Phản rồi, tên súc sinh này! Thật sự là phản rồi!”
“Các huynh đệ, cùng lên đi!" Tô Văn Bân quái dị kêu một tiếng, vọt tới trước.
Mười mấy người hầu Tô gia đằng đằng sát khí, cùng nhau vọt tới.
“Tần Thiên, chạy mau a!" Dương Ngọc Lan gấp đến độ hô to.
Ngay cả trong mắt Tô Tô cũng lộ ra mấy phần kinh hoảng.
Thần trí của Tô Tô bị hao tổn, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Tần Thiên là ai.
Nhưng cô biết, người đàn ông này tặng cho cô một chậu hoa cô rất thích.
Trong tiềm thức, cô cảm thấy, người đàn ông này là bạn của mình.
Tô Văn Thành giận tím mặt, cắn răng nói: "Đánh chết hắn! Tôi sẽ thưởng lớn!”
Tần Thiên nhìn những tên như đầu gấu đang tiếng về phía hắn, giống như nhìn những con kiến nhỏ bé đang chạy đến nộp mạng.
Tần Thiên đang muốn ra tay giáo huấn bọn họ thì Dương Ngọc Lan kích động ngăn ở trước mặt: "Có chuyện từ từ nói, không nên kích động!”

“Bác à, bà che chở cậu ta như vậy không phải là muốn người đàn ông của con gái mình chứ?”
Có hậu bối tộc nhân vô sỉ cười nói.
Con gái bị liệt, mẹ vợ và con rể dây dưa với nhau, thật sự là không ai biết đến.
Tiếng cười trộm nổi lên bốn phía.
Tô Văn Thành cười lạnh nói: "Họ Tần, trò của mày tao đã biết rồi.”
“Mạo danh Vương Bá Niên, bức bách Mã Dung khai trừ Lý Cường và Tào Đức.

Mày cho rằng thật sự có thể lừa được người khác sao?”
“Con mẹ nó, dám ở trước mặt Tô gia chúng tôi ăn nói hàm hồ!”
“Mười ngày sau, Vương hội trưởng tới, xem lão tử chơi chết mày như thế nào!”
“Nếu không muốn chết, hiện tại thiếu gia tao đây cũng có thể cho mày một con đường sống...”
“Quỳ xuống, dập đầu xin lỗi gia gia.

Sau đó, để tao dùng xích chó trói mày lại, làm chó cho tao mười ngày.

Như thế nào?”
Mọi người xung quanh cũng lớn tiếng cười nhạo.
Ở trong mắt bọn họ, giờ phút này Tần Thiên, ngay cả chó cũng không bằng.
Dương Ngọc Lan mặt đỏ bừng, bà cắn răng, làm một quyết định trọng đại.
“Tô Bắc Sơn, Tô Ngọc Khôn, Tô Văn Thành!”
"Cha con các người, ông cháu ba đời, khổ sở bức bách chúng tôi như thế không phải là vì phương thuốc độc quyền dược cao kia sao?"
Nghe được "phương thuốc độc quyền", hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Tô Ngọc Khôn kích động nói: "Chị dâu, chị đồng ý đưa ra?”
“Chị ra giá đi!”
Tô Văn Thành hai mắt tỏa sáng, nói: "Bác gái, chỉ cần bác nhường phương thuốc độc quyền ra, cháu cam đoan, sau này sẽ không quấy rầy bác nữa.”
“Căn nhà nhỏ mà các ngươi đang ở, cháu tặng miễn phí cho các người!”
Dương Ngọc Lan mắt ngấn lệ, liền muốn đồng ý.
Bà thật sự cùng đường rồi, cho dù như thế nào Tần Thiên là do bà mang đến, bà không thể nhìn Tần Thiên xảy ra chuyện.
“Tần tiên sinh ở đâu?”

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có một tiếng gọi vọng vào bên trong.
Người nói chuyện cao to vạm vỡ, thanh âm tựa như sấm rền, mọi người lắp bắp kinh ngạc.
Vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài cửa lớn, từng đội chân đi giày da cùng với người đàn ông tóc húi cua mặc đồng phục tác chiến màu đen, ánh mắt như mãng xà lãnh khốc, thân hình mạnh mẽ giống báo săn.
Họ

di chuyển nhanh chóng và lao vào bên trong, tạo thành một vòng vây khổng lồ khóa tất cả mọi người xung quanh.
“Chuyện gì?”
Đám người Tô Bắc Sơn đang nghĩ có phải bọn họ đắc tội với nhân vật lớn nào rồi không?
Nhìn khí thế của đối phương, bọn họ cảm giác mình giống như con kiến.
Đối phương muốn bóp ch3t bọn họ dễ như trở bàn tay.
Nhìn thấy một người đàn ông trung niên bước nhanh vào đại sảnh.
Tô Bắc Sơn run rẩy đứng lên.
Rất rõ ràng có thể thấy người đàn ông trung niên đang hiên ngang bước đi ấy, là thủ lĩnh của những người áo đen này.
Không đợi Tô Bắc Sơn nói chuyện, người đàn ông trung niên trầm giọng nói: "Phụng mệnh lão gia tử, tới đón một vị khách quý.

Quấy rầy.”
Nói là quấy rầy, nhưng ngữ khí và vẻ mặt của người này thì không có chút khách khí nào.
Mọi người kinh hồn bạt vía.
“Nếu tôi đoán không sai, ngài là Vũ tiên sinh của Thiết gia?" Tô Ngọc Khôn cẩn thận hỏi.
Thiết gia!
Nghe xong lời này, tinh thần mọi người lần nữa chấn động!
Nếu như nói ở Long Giang mọi người khao khát muốn gia tộc mình trèo lên gia tộc hạng nhất, thì Thiết gia chính là một trong số đó!
Bọn họ bình thường không thấy đầu không thấy đuôi, nhưng tất cả mọi người biết, ở Long Giang, bọn họ mới thật sự là cá sấu khổng lồ!
Tô gia miễn cưỡng xem như gia tộc hạng ba.
Khi nào đắc tội Thiết gia?
Tư thế này, là muốn diệt cả nhà bọn họ sao?
Vũ Sơn cũng không để ý tới Tô Ngọc Khôn, bởi vì ông ta đã nhìn thấy Tần Thiên bị mấy tên tép rêu vây quanh.
Vũ Sơn nhìn Tần Thiên một cái, sau đó lớn tiếng nói: "Mời đại tiểu thư!"
Vệ sĩ tách ra, từ bên ngoài đi vào một cô gái trẻ.
Một thân màu tím làm nổi bật lên dáng người hoàn mỹ.
Trên khuôn mặt tươi cười không tì vết, bao phủ một tầng hàn sương.
Đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, nhưng không ai dám có ý đồ xấu.
“Ngưng Sương tiểu thư!" Tô Văn Thành run lên một cái nhanh chân vọt tới phía trước.
Anh ta kích động nói: "Cô tới đón tôi sao?”
Tô Văn Thành ở Long Giang, coi như là một công tử tương đối nổi danh.
Anh ta có duyên gặp Thiết Ngưng Sương một lần, liền giống như bị ma ám, khắc sâu trong lòng.
Từ đó về sau, tất cả oanh oanh yến yến bên cạnh đều không còn thơm nữa.
Anh ta có một ý nghĩ kỳ lạ, nếu như Thiết Ngưng Sương có thể nhìn trúng anh ta, cho dù đi ở rể Thiết gia, thì không chỉ Tô Văn Thành mà bao gồm cả Tô gia, gà chó đều sẽ lên trời!

Cho nên, dù là không có cơ hội, anh ta cũng trăm phương ngàn kế tạo cơ hội, cùng Thiết Ngưng Sương "Vô tình gặp gỡ".
Anh ta hỏi thăm được Thiết Ngưng Sương thường xuyên đi luyện võ ở một ngọn núi, nên giả vờ thành một người yêu thích dã ngoại để tiếp cận cô biểu đạt tấm lòng nhưng đều bị Thiết Ngưng Sương phất lờ.
Không ngờ, đêm Trung thu đoàn viên này, Thiết Ngưng Sương lại tự mình tới tận cửa Tô gia.
Chẳng lẽ, trước kia cô ấy lạnh lùng với mình, đều là giả vờ?
Là sự rụt rè của con gái, đồng thời cũng là khảo nghiệm đối với mình?
Bây giờ, cuối cùng cũng đáp lại lời tán tỉnh của mình?
Không hổ là nữ tử Thiết gia, vậy mà trực tiếp tới nhà đón mình!
Nghe Tô Văn Thành nói xong, Tô Bắc Sơn vừa mừng vừa sợ.
Khi nào thì đứa cháu bảo bối này lại có quan hệ với đại tiểu thư Thiết gia?
Nhất là vợ chồng Tô Ngọc Khôn.

Con gái của bọn họ trèo lên cành cao, gả cho đại thiếu gia Ngô gia.

Ngô gia đã là chuẩn nhất tuyến gia tộc.
Nếu như con trai lại kết hôn với Thiết Ngưng Sương, một tiểu thư của gia tộc cấp quốc gia, vậy phần mộ tổ tiên bốc khói xanh luôn rồi!
Tô Bắc Sơn tự mình đi tới, cúi chào, cười dài nói: "Lão phu Tô Bắc Sơn, chính là gia gia của Văn Thành.

Không ngờ Ngưng Sương tiểu thư hôm nay tự mình đến.”
“Tôi đối với Lệnh Tổ, luôn rất kính ngưỡng!”
Tô Ngọc Khôn cũng vội vàng nói: "Thiết tiểu thư, tôi đã từng ăn cơm với ba cô, thiết hội trưởng là người đức cao vọng trọng, tôi may mắn được uống với ông ấy một ly rượu.”
Mọi người trong tộc Tô gia càng thêm hớn hở, tin vui bỗng dưng từ trên trời rơi xuống, bọn họ bắt đầu khen ngợi nịnh bợ không ngừng.
Thiết Ngưng Sương vẫn đứng bất động.
Phong thái và thân phận của cô, chính là phượng hoàng bay trên trời cao.
Mọi người Tô gia chung quanh, bất quá chỉ là một đám chim sẻ nịnh bợ mà thôi.
Cô nhíu nhíu mày, trong mắt trào ra vẻ chán ghét.
Nhưng mà cô tới đây là để cầu xin Tần Thiên, mà Tần Thiên, lại là con rể Tô gia.

Cho nên, không tiện đắc tội với người Tô gia.
Cô nhẫn nại gật đầu, nói với Tô Văn Thành: "Tôi tới đón một người, nhưng không phải anh.”
Nói xong, đi tới trước mặt Tần Thiên.
“Ông nội bảo tôi tới đón anh!”
“Cái gì?”
Mọi người lúc này mới nhớ tới lúc Vũ Sơn tiến vào, có hô một tiếng "Tần tiên sinh ở đâu".
Thiết Ngưng Sương dĩ nhiên là tới đón Tần Thiên?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện