Người này rõ ràng không khát, là đang cố ý nhục nhã cô!
Thiết Ngưng Sương tức giận muốn ném chén trà xuống đất.
Bên cạnh, Vũ Sơn vội đưa tay, bắt lấy cánh tay Thiết Ngưng Sương, ngưng trọng lắc đầu.
Ý là xin tiểu thư hãy nhịn một chút.
Thiết Ngưng Sương muốn nói gì đó, Tần Thiên đi tới cửa cao giọng nói: "Tô gia các người, nhớ kỹ lời tôi nói.”
“Mười ngày sau, nếu không làm như tôi yêu cầu, tôi sẽ khiến các người cửa nát nhà tan.”
Thanh âm lanh lảnh, như đang ra mệnh lệnh tối cao cho bọn họ.
Giờ khắc này, bóng lưng của hắn bỗng nhiên cao lớn vô hạn.
Trong lúc nhất thời, toàn trường bị một loại không khí kh ủng bố bao phủ, lặng ngắt như tờ.
“Tiểu thư, đi mau!”
Vũ Sơn khẽ hô một tiếng, mang theo Thiết Ngưng Sương cùng với đám vệ sĩ, đuổi theo.
Đám vệ sĩ đồng loạt rút lui.
Trong phút chốc, ngoài cửa không còn ai.
Người Tô gia vọt ra, nhìn thấy một đội Mercedes-Benz đông nghịt, giống như con rồng dài màu đen, uốn lượn từ từ lăn bánh, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Bọn họ như vừa tỉnh mộng.
"Trách không được tên họ Tần lại dám mạnh miệng như vậy, hóa ra là hắn có Thiết gia chống lưng!" Tô Văn Thành nói.
Vẻ mặt bọn người Tô gia đăm chiêu, trong lòng đang suy nghĩ hai chuyện Tần Thiên vừa nói.
Chẳng lẽ, bọn họ thật sự phải chịu trách nhiệm vì chuyện đó sao?
Còn có công ty trong tay Tô Văn Thành, hiện giờ sắp đưa lên sàn, là trụ cột kinh tế trọng yếu của Tô gia.
Chẳng lẽ, thật sự phải trả lại cho Dương Ngọc Lan?
“Gia gia không cần kinh hoảng, con biết rồi!”
Lời nói của Tô Văn Thành, khiến cho mọi người chú ý.
“Anh Văn Thành, anh biết gì rồi?" Tô Văn Bân vội vàng hỏi.
Tô Văn Thành cười lạnh nói: "Họ Tần kia không phải có Thiết gia chống lưng.”
“Mọi người quên cháu vừa nói rồi sao, hắn mạo danh Vương Bá Niên, ép Mã Dung sa thải Tào Đức và Lý Cường.”
“Ngay cả giấy phép hành nghề y cũng bị thu hồi.”
“Theo cháu được biết, Thiết gia lão gia tử thân có bệnh cũ khó có thể khỏi hẳn.”
“Cháu đoán Thiết gia cũng nhận được tin tức, hoài nghi họ Tần kia có quan hệ với Vương Bá Niên, cho nên mời hắn đi khám bệnh.”
Loại chuyện này, nói trắng ra là chó ngáp phải ruồi mà thôi.
Buồn cười cho tên họ Tần, lại còn làm ra vẻ, ép đại tiểu thư Thiết gia ở trươc mặt mọi người cúi đầu dâng trà.
"Chờ Thiết gia phát hiện ra, Tần Thiên không biết chữa bệnh, chỉ là một tên giang hồ đại lừa đảo tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!"
Nghe hắn phân tích xong, mọi người cảm thấy hợp tình hợp lý, trên mặt cuối cùng lại lộ ra nụ cười.
“Văn Thành, cháu phải nghĩ biện pháp vạch trần Tần Thiên, tranh thủ hảo cảm của Thiết tiểu thư.”
"Tô gia nếu như có thể cùng Thiết gia trở thành thông gia, đó mới thật sự là đại sự làm rạng rỡ tổ tông!"
Tô Văn Thành kích động nói: "Ông nội yên tâm!”
“Theo quan sát của cháu, Ngưng Sương mặt lạnh tim nóng.
Thật ra cô ấy đã sớm nảy sinh tình cảm với cháu, chẳng qua ngại thừa nhận mà thôi.”
"Cháu cam đoan, sẽ đem cô ấy cưới vào cửa!"
Nghĩ đến có một ngày được ôm mỹ nhân trong tay, hắn đắc ý, vui mừng hiện rõ trên mặt.
Trải qua một hồi kinh hồn, không khí vui vẻ lại ập đến.
“Ông nội, anh Văn Thành, các vị chú bác, chúng ta trở về tiếp tục uống rượu.”
“Hôm nay là ngày hội Trung thu, đầu tiên là chuyện tổng hội y học, tiếp đến lại là tiểu thư Thiết gia, anh Văn Thành mang đến cho Tô gia chúng ta quá nhiều bất ngờ.”
“Chúng ta phải chúc mừng chuyện vui này!" Tô Văn Bân không bỏ lỡ thời cơ nịnh bợ nói.
“Đúng, quay lại uống tiếp đi!”
“Mau kính anh Văn Thành một ly, chúc anh Văn Thành sớm trở thành con rể thiết gia!”
Lúc này, một người phục vụ bàn tiệc đang dọn dẹp bát đ ĩa, bỗng nhiên hét lên nói: "Ồ, đây là vật gì?"
“Kệ nó cái gì, chỉ cần không dùng đến thì dọn đi đổi cái mới.”
“Tôi muốn cùng mọi người uống vài chén." Tô Văn Thành không kiên nhẫn nói một câu, rồi quay đầu nhìn về phía người phục vụ.
Vừa nhìn thấy, hai răng hắn cắn chặt vào nhau, nói không nên lời.
Lúc này, đám người Tô Bắc Sơn cũng nhìn thấy