Dương Ngọc Lan giống như bị điện giật, rút tay về.
Bà nghiêm túc nói: "Viện trưởng Lục, xin anh lịch sự một chút!”
“Tôi muốn tìm cơ hội chữa bệnh cho con gái của tôi, nhưng mà chúng tôi không phải trà trộn vào mà là đường đường chính chính đi vào!”
Không ngờ Dương Ngọc Lan đã nghèo túng đến bước này lại còn dám cự tuyệt ông ta, Lục Tân Kiến giận giữ cắn cắn răng nói: "Mụ đàn bà thối, đừng không biết điều!”
“Nói cho bà biết, các cô gái trẻ muốn nhào vào lòng tôi còn nhiều lắm, tôi có thể coi trọng bà, thì nên vui mừng mới phải!”
“Còn tưởng mình là phu nhân quyền quý sao?”
“Chỉ cần bà đồng ý đêm nay đi theo ông đây, thì tất cả vinh hoa phú quý bà sẽ không thiếu thứ gì!”
"Nếu như không đồng ý, tin không chỉ cần tôi nói một câu, bà và đứa con gái tàn tật này sẽ bị đuổi ra ngoài?"
Dương Ngọc Lan có chút luống cuống không biết làm xong, nghe xong lời này, tuy rằng muốn tát cho ông ta vài bạt tai nhưng lại không dám.
Thấy bà không nói lời nào, Lục Tân Kiến cho rằng Dương Ngọc Lan đã đồng ý cho nên càng thêm đắc ý.
Ông ta lấy ra một tờ giấy chứng nhận, khoe khoang nói: "Nhìn xem đây là cái gì?"
Dương Ngọc Lan nhìn thấy trên giấy chứng nhận viết, ủy viên tổng hội y học Trung Hoa ở Long Giang, bà không ngờ Lục Tân Kiến lại trở thành ủy viên của tổng hội y học, cho nên sợ hãi nói không nên lời.
“Viện trưởng Lục, chúc mừng chúc mừng!”
“Tôi là y dược Thành Nam, đợi sau khi tan họp, chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện một chút.
”
“Ủy viên Lục, chúng ta là bạn cũ, tôi nghe nói sau khi phân hội ở Long Giang thành lập, tất cả các bệnh viện đều do ủy ban quản lý.
”
“Đến lúc đó, đừng quên mấy ông già chúng tôi nhé!”
"Anh Lục, tôi biết một chỗ mới tới vài cô gái có tay nghề pha trà vô cùng tinh xảo, buổi tối có muốn đi uống một lát không?”
Nhìn thấy giấy này của Lục Tân Kiến, mấy ông chủ y dược bên cạnh, vội vàng nịnh bợ.
Tờ giấy này đại biểu cho tài phú cuồn cuộn ập đến!
Lục Tân Kiến vô cùng đắc ý, nhưng mà sở thích của ông ta lại là Dương Ngọc Lan.
“Bà sơ súng* của tôi, tôi đem quyền cung ứng kim tiêm dùng một lần của bệnh viện cho bà.
”
“Thế nào, bà không lên tiếng tức là đồng ý đúng không?”
Dương Ngọc Lan mặt đỏ tới mang tai, đúng lúc tiến thoái lưỡng nan, một thanh âm ấm áp vang lên.
“Mẹ, chúng ta đổi vị trí.
" Tần Thiên đứng lên.
Dương Ngọc Lan cảm kích nhìn Tần Thiên một cái, vội vàng đứng dậy đổi vị trí.
“Cậu là ai?" Thấy Tần Thiên cắt đứt chuyện tốt của mình, Lục Tân Kiến chán ghét hỏi.
Tần Thiên nhìn lướt qua giấy chứng nhận trong tay Lục Tân, cười lạnh nói: "Tôi tên là Tần Thiên, là nhân viên của công ty Dương tổng.
”
“Người như ông cũng có thể làm ủy viên? Là giấy giả sao?”
“Cậu nói gì?" Lục Tân Kiến giận tím mặt.
Hắn chỉ vào mũi Tần Thiên mũi, phẫn nộ nói: "Một tên nhân viên tép riu mà cũng dám ở trước mặt tôi ăn nói hàm hồ?”
“Tin không, lão tử chỉ bằng cái thẻ ủy viên này, có thể khiến cậu vạn kiếp bất phục?”
Mấy ông chủ xung quanh nghe Tần Thiên nói chỉ là nhân viên công ty của Dương Ngọc Lan, đều nhịn không được nở nụ cười.
“Dương tổng, nghe nói công ty của cô đã sớm không còn, bắt đầu lại khi nào vậy?”
“Chẳng lẽ hôm nay cô tới đây, còn mong sẽ lấy được hợp đồng làm nhà cung cấp sao?”
“Thật là không biết tự lượng sức mình!”
Lục Tân đắc ý nói với Tần Thiên: "Nghe chưa? Còn không mau cút ngay cho tôi!”
“Nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ.
”
Tần Thiên hừ một tiếng, đưa tay lấy giấy chứng nhận của Lục Tân tới, xé thành hai nửa, ném lên mặt ông ta.
Lạnh lùng nói: "Từ giờ trở đi, tư cách ủy viên của ông đã bị hủy rồi!”
Lục Tân vừa sợ vừa giận, không ngờ, một tên không có tiếng tăm gì lại dám càn rỡ như thế.
“Lão tử giết chết mày!" Ông ta đỏ mắt, rống giận nhào tới Tần Thiên.
Tần Thiên vung tay lên, bốp một tiếng, một bạt tai vang dội.
Lục Tân Kiến kêu lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, trên khuôn mặt như heo mập của ông ta in lên năm dấu ngón tay rõ ràng.
Lần này ông ta hoàn toàn phát điên rồi.
Vừa rồi ông ta còn chút nhẫn nhịn nhưng vào lúc này ông ta nhịn không nỗi nữa bằng la lên: "Đánh người!”
“Bảo vệ đâu? Có đánh người!”
Tiếng gào thét của ông ta làm tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi lại dám ở chỗ này công khai ra tay đánh người, tất cả bọn họ đều khiếp sợ không thôi.
Người này, không muốn sống nữa sao?
Những ông chủ y dược nịnh bợ Lục Tân gần đó đều trợn mắt há hốc mồm.
Dương Ngọc Lan cũng choáng váng.
Bà không dám nghĩ Tần Thiên lại