Nhiếp Thanh Long nhếch miệng cười nói: "Lão tổng cũng không có chỉ thị rõ ràng, chỉ nói khách từ xa đến lão đại chiêu đãi cho thật tốt.
”
“Tóm lại, không có sai sót gì là được”
Tần Thiên cũng cười, nói: "Rõ ràng lão tổng muốn hất đống nước bẩn này cho tôi.
”
Sau đó hắn nhìn về màn hình phía trước mặt có bốn người đang ngồi ở dãy đầu nói: "Mấy tên này cũng khó tìm.
”
“Khó có cơ hội lại tụ tập đông đủ như vậy, lại đến đây cầu xin chúng ta, nếu không kiếm chút lợi ích, vậy thì thật có lỗi với bọn họ.
”
Vương Bá Niên vẫn không nói lời nào lại cười nói: "Bọn họ đều là tới cầu y.
”
“Nhưng theo quan sát của tôi, tinh thần bọn họ rất tốt, không giống như có bệnh.
”
“Tần Vương, ngài có phát hiện gì không?”
Tần Thiên nhìn chằm chằm trên màn hình, ngoài cùng bên trái có một lão già tóc hoa râm, trên mặt lộ rõ vẻ già nua của tuổi già, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Người ta nói rằng cho đến nay Điểu Bất Tử Trung Đông đã thành công trốn thoát khỏi 57 vụ ám sát do những sát thủ hàng đầu thế giới thực hiện.
"
“Không thể không nói ông ta cảnh giác đủ cao, vận khí cũng rất tốt.
”
“Nhưng mà lần này ông ta quá sơ ý, sao lại để trúng độc chứ?”
Nhiếp Thanh Long và Vương Bá Niên ở bên cạnh, bốn mắt mở to nhìn về phía Tần Thiên.
Vương Bá Niên nói: "Tần Vương, ý của ngươi là, Điểu Bất Tử trúng độc?"
“Tại sao chút dấu hiệu cũng không có?”
Nhiếp Thanh Long nhíu mày suy tư: "Có thể hạ độc được con chim bất tử này, là ai có bản lĩnh như thế?”
“Mấy sát thủ đứng đầu thế giới, không có mấy người am hiểu hạ độc.
”
Tần Thiên không giải thích, ánh mắt lần lượt đảo qua trên người Châu Âu đương đại Caesar Michael, Châu Mỹ giáo phụ Sino Lando, ông chủ của Sicily Mafia ngồi bên cạnh.
Trầm mặc một hồi hắn mới thấp giọng nói: "Thanh Long, an bài người của cậu, gọi lão điểu kia vào trước đi.
”
“Tôi không tiện lộ diện, mọi người nghe mệnh lệnh của tôi mà làm việc.
”
Nói xong, đem một khối màu vàng có khắc "Thần Vương lệnh" ném ở trên bàn, sau đó hút một hơi xì gà đứng lên tiến vào bên trong mật thất.
Thần Vương lệnh hiện thân!
Cái này có nghĩa là Thần Vương sắp giúp đỡ người khác!
Hai người không dám chậm trễ.
Nhiếp Thanh Long vội vàng thông báo cho huynh đệ phía trước, đi mời Điểu Bất Tử Trung Đông.
Vị đại nhân vật này tuy rằng tuổi tác già nua, nhìn qua không khác gì mấy ông già ngoài đường là mấy.
Thế nhưng, nghĩ đến truyền kỳ cả đời của ông ta Nhiếp Thanh Long và Vương Bá Niên cũng rất khẩn trương.
Nhất là Vương Bá Niên.
Những người này là tới tìm Tần vương xem bệnh, sao ngài ấy lại trốn đi thế này?
Thân là hội trưởng tổng hội y học, trước khi gặp Tần Thiên, Vương Bá Niên vẫn rất tự tin vào y thuật của mình.
Nhưng từ khi gặp được Tần Thiên, ông liền biết trình độ của mình so với Tần Thiên như học sinh vỡ lòng mà thôi.
Nhìn qua màn nhìn mọi người trong phòng thấy một đội viên Long Nha ngụy trang thành bảo an đến nói gì đó với nhân viên phiên dịch phía sau Điểu Bất Tử.
Sau khi nhân viên phiên dịch truyền đạt xong, Điểu Bất Tử do dự một chút, đứng dậy, cúi đầu, đi theo đám bảo an.
Hiện trường lập tức xì xầm cả lên/
Nhất là mấy tên bên cạnh.
Nhưng bọn họ lăn lộn đến tận ngày hôm nay có gì là không thể bình tĩnh được, cho nên vài phút sau ba người còn lại đã không nói gì nữa.
Con Điểu Bất Tử bước vào phòng.
Nhìn thấy khối lệnh bài màu vàng ở giữa bàn, hai mắt ông ta sáng lên.
Nhưng sau khi nhìn lướt qua mặt Vương Bá Niên và Nhiếp Thanh Long, ông ta thấp giọng nói: "Các ngươi không phải thần vương.
”
Nói một câu, ông ta xoay người rời đi.
Cảnh giới cảnh giác này cũng thật là cao hơn so với người bình thường rồi.
Phát hiện không đúng, lập tức xoay người rời đi.
Vương Bá Niên và Nhiếp Thanh Long chưa kịp phản ứng lại.
May mắn là trong tai nghe của Vương Bá Niên truyền đến giọng nói của Tần Thiên, thân thể ông ta chấn động, lập tức lớn tiếng thuật lại.
“Độc trong thân thể ông, là trúng từ một năm trước đúng không?”
“Ông đã nghĩ hết cách áp chế, nhưng chỉ sống được đến ba tháng.
”
Nghe xong lời này, Điểu Bất Tử run một cái, lúc này mới xoay người lại.
“Có thể trị không?” Ông ta nhìn chằm chằm vào Vương Bá Niên.
Vương Bá Niên thấp giọng nói: “Trước mắt vẫn chưa có biện pháp trị tận gốc.
Nhưng mà tôi có thể áp chế độc này không phát tác trong vòng một năm.
”
Bất Tử Điểu trầm ngâm một chút, nói: "Cần điều kiện gì.
”
Tiếng Trung của ông ta tuy rằng có chút gượng gạo, nhưng biểu đạt rất rõ ràng, không có một chữ vô nghĩa.
Nhiếp Thanh Long thấp giọng nói: "Thần Vương điện kết giao bằng hữu khắp thiên hạ, cho nên Thần Vương chúng tôi kính trọng tinh thần lãnh đạo nhân dân chiến đấu vì tự do của ngài.
”
“Thần Vương nói tín ngưỡng của ngài và ý niệm của quốc gia chúng tôi là giống nhau, đó chính là, thiên hạ đồng lòng nhân dân bình đẳng.
”
"Vì lý do này, Thàn Vương hy vọng rằng đường sắt mà đất