Sau khi mẫu thân nàng được mai táng, Mộc Như Châu cũng không ở lại Tu La điện nữa, nhưng nàng càng không muốn quay về Thân vương phủ, thế là nàng lại mò đến một quán rượu quen thuộc.
Lúc Mộc Sơ Phong tìm tới nàng thì nàng đã nằm bất tỉnh nhân sự ở trên bàn rồi.
Hắn không hề ngạc nhiên, chỉ đi đến ngồi đối diện.
Dù cho có say đến mấy, nàng vẫn ngóc đầu lên nhìn được.
"Muội uống như vậy được bao lâu rồi?"
Mí mắt nặng trĩu không nâng lên nổi, nàng chỉ có thể ập ờ trả lời.
"Ta có như thế nào đi chăng nữa cũng không cần huynh quan tâm, đi mà về quan tâm thê tử của huynh đi."
Nàng phe phẩy tay xua đuổi hắn, rồi lại tiếp tục gục xuống bàn ngủ tiếp.
Thấy nàng như vậy, Mộc Sơ Phong cũng chỉ còn nước thở dài.
"Uống vậy đủ rồi, theo nhị ca về đi."
Trong ngữ điệu lạnh nhạt của hắn ẩn nhẫn còn có sự quan tâm, dù là say rượu nàng vẫn nghe ra.
Nàng ngẩng lên, nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt có chút ngờ vực.
"Nhị ca, từ khi nào huynh để tâm đến người muội muội này vậy?"
Ngay khoảng khắc ngắn ngủi đó, trong mắt hắn lộ ra vẻ bối rối, nhưng rất nhanh đã che dấu đi, đến cả nàng cũng không bắt kịp.
Mộc Sơ Phong cười nhạt, ngữ điệu vẫn đều đều như trước.
"Trước khi mất, mẫu thân muội đã gửi gắm muội cho ta."
Nháy mắt, nàng tỉnh ngủ hẳn, không hiểu sao bản thân liền phá lên cười: "Nhị ca, huynh nói dối rất tệ."
Nói đoạn, nàng lại cầm bình rượu lên uống cạn, hắn muốn ngăn cũng đã không kịp.
"Đừng uống nữa, muội làm thế này để ai xem?"
Đột nhiên hắn to tiếng với nàng khiến nàng không càng nhẫn nhịn nổi nữa, nàng đập bình rượu xuống đất, gắt lên.
"Ta bị như thế này không phải một phần là tại huynh sao? Từ khi còn nhỏ, huynh luôn lấy đi tất cả tinh cảm của mẫu thân dành cho ta, rõ nàng ta là nữ nhi ruột thịt đích thân người sinh ra, nhưng lại chẳng bằng một kẻ được nhận nuôi như huynh."
Lúc nào cũng vậy, mẫu thân chỉ yêu thương người ca ca này của nàng.
Dù người chưa bao giờ nói ra, nhưng nhìn vào cách người trông ngóng Mộc Sơ Phong thôi là đủ hiểu.
Nàng cười chua sót: "Nhị ca, huynh biết không, trước lúc người mất, người đã nói như vậy với ta: Cửu nhi,...!mẫu thân mong con sẽ chết, một cái chết đau đớn nhất trần đời..."
"Người đã dùng những lời tàn nhẫn nhất đó nguyền rủa ta, lí nào còn gửi gắm ta cho huynh."
Gương mặt Mộc Sơ Phong khẽ biến, hắn hoang mang nhìn nàng, miệng vô thức lẩm bẩm.
"Sao?...!Sao đại tỷ có thể nói vậy với nữ nhi của mình chứ?"
Mộc Như Châu không nghe ra hắn đang lảm nhảm điều gì, nhưng nhìn vào gương mặt bỗng nhiên nhợt nhạt dần của hắn, nàng cảm thấy thật giả tạo.
"Nhị ca, từ trước đến giờ quan hệ của hai huynh muội ta không tốt, huynh cũng không cần tỏ ra đau lòng thay ta, cũng không cần phí tâm quan tâm ta."
Nàng cũng hiểu rõ trắng đen, dù lúc nãy có cùng hắn nặng lời nhưng việc xưa cũng không thể hoàn toàn trách hắn.
Có trách...!cũng là trách chính bản thân nàng sinh ra là nữ nhi của người.
Mộc Sơ Phong không dám nhìn thẳng nàng, hắn quay đầu sang hướng khác, ánh mắt có chút mông lung.
"Cửu nhi, dù muội