Trời hửng sáng, mưa cũng theo đó ngừng, những bông tuyết dưới đất bị mưa vùi dập, mang theo hơi lạnh mùa đông.
Hoa mai đỏ rụng xuống, theo gió rơi trên cửa sổ.
Trên giường, Mộc Như Châu hé mắt nhìn, nàng mơ màng nhìn thấy sắc đỏ.
Một cánh hoa mai bị gió lay nhẹ, qua khe hở cửa sổ mà bay vào bên trong, rơi trên lòng bàn tay của nàng.
Cảm nhận được sự mềm mại của cánh hoa, nàng vô thức nắm chặt nó.
Cảm giác yên bình này...!đã từ rất lâu nàng chưa có rồi.
Người đàn ông bên cạnh cũng đã tỉnh, hắn vẫn còn ngái ngủ, lười biếng rúc đầu vào sau gáy nàng.
"Tỉnh sớm vậy sao?"
Cánh tay lớn của hắn ôm chặt lấy eo nàng, nàng muốn tránh tiếp xúc với hắn nhưng bất thành.
"Gặp ác mộng nên ngủ không được."
Nghe vậy, hắn không hỏi thêm gì nữa, chỉ chú ý thấy nàng đang nắm trong lòng bàn tay cánh hoa mai.
Hoa mai đỏ nổi bật trên làn da trắng nhợt của nàng.
"Nàng thích hoa mai sao?"
Ngón tay nàng lại khẽ vuốt ve cánh hoa trong tay, ánh mắt có chút mê man.
"Mẫu thân ta thích nhất là hoa mai, ta vì lấy lòng người mà cũng thích hoa mai."
Thực ra đến tận bây giờ, nàng cũng không biết rốt cuộc người thích loại hoa nào.
Có lẽ mẫu thân thích mẫu đơn, nhưng hoa mẫu đơn quá yếu mềm, tựa như cuộc đời khốn khổ của người vậy.
Nàng từng nghĩ, mẫu thân có lẽ mong bản thân giống như hoa mai đỏ, khát khao vươn mình khoe sắc giữa mùa đông giá lạnh, không vướng bận, không bị xiềng xích.
Cả đời tự do tự tại, sống cuộc đời an lành hạnh phúc...!
"Nàng có thực sự thích nó? Hay trong lòng nàng chỉ bắt ép thích?"
"Ta cũng không rõ nữa...!có lẽ ta chỉ ghét cái màu đỏ rực rỡ đầy sức sống kia thôi."
Mỗi lần nhìn thấy màu đỏ của nó, thứ nàng liên tưởng đến không phải máu dính trên kiếm mình, mà là ánh mắt chán ghét của mẫu thân khi nhìn mình.
Đến tận lúc chết, người vẫn chán ghét nàng...!
Đây là lần đầu tiên nàng kể với người khác về sở thích của mình.
Sở Mạc Vân Phong rũ mắt xuống nhìn người trong lòng.
Nhờ ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa sổ, lúc này hắn mới nhìn rõ được tấm lưng trần trắng nhợt của nàng.
Hắn trầm ngâm một lúc, không nói không rằng rời khỏi giường.
Lúc nàng nghi hoặc quay đầu nhìn lại, chỉ còn thấy bờ vai cường tráng của hắn.
Gió lạnh bên ngoài xô nhẹ một bên cửa sổ, khiến một cánh cửa sổ bị đẩy ra.
cánh hoa mai đỏ theo gió rơi bên khung cửa, một bông tuyết nhỏ rơi trúng trên cánh hoa, ngay lập tức liền tan ra thành sương.Nàng ngồi dậy, quấn chăn quanh thân bao bọc lấy cơ thể không mảnh vai.
Theo chiều gió, rất nhiều cánh hoa rơi đến khung cửa, nàng liền đưa tay đón lấy.
Nhìn sắc đỏ chói mắt của nó, nàng đột nhiên lại nhớ đến rất nhiều chuyện của mẫu thân.
Nhớ cả khoảng khắc khi sắp trút đi hơi thở cuối cùng, người vẫn không quên nguyền rủa nàng...!dùng giọng nói dịu dàng nhất thế gian đó chỉ để nói với nàng những lời tàn ác nhất thế gian.
Dù kiên cường đến đâu, nàng cũng là một con người bằng da bằng thịt...!có trái tim, có khát cầu, có mong đợi...!chỉ là không có cảm xúc.
Vì thất thần quá lâu cho nên khi có người đến gần, Mộc Như Châu cũng không nhận ra.
Chỉ đến khi sau lưng chợt lạnh đi, nàng giật mình quay lại,