Sau cái đêm hôm đó, Sở Mạc Vân Phong không hề tới tìm nàng thêm lần nào nữa.
Còn Mộc Như Châu vốn bản tính đa nghi, ngay ngày hôm sau nàng đã sai người trong điện điều tra ân oán trước đây giữa hắn và Tu La điện.
Vào đông chí, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, thậm chí có thời điểm tuyết phủ kín cả mặt đất đến chục phân, rất khó đi lại.
Điều đáng lo ngại là sức khỏe của nàng không hiểu sao càng lúc càng yếu, thỉnh thoảng rất hay chảy máu mũi.
Nàng nhiều lần tự bắt mạch cho mình, nhưng cơ thể rõ ràng rất bình thường, không có bị bệnh hay trúng độc gì cả.
Nàng am hiểu độc dược, chủ yếu là chế độc hại người, nhưng nếu bản thân trúng phải loại độc khó giải, nàng cũng khó mà điều chế nổi thuốc giải.
Để tránh chủ quan, nàng còn đến nhờ Tiết Vô Y bắt mạch hộ.
Nhưng đến cả hắn cũng không phát hiện ra điều bất thường gì.
Cứ như vậy, sự lo âu trong lòng nàng càng ngày càng tăng.
Cũng phải nói, rất nhiều ngày nay không hiểu sao chẳng có nữ nhân nào tới tìm nàng kiếm chuyện nữa.
Cuộc sống trong Thân vương phủ trải qua mỗi lúc càng bình yên và chán nản.
Cho đến khi, vào cái đêm bão tuyết lớn nhất, thì từ bên ngoài có một nữ tỳ hầu cận của Sở Mạc Vân Phong hoảng loạn chạy vào phòng nàng.
"Cô nương, vương gia sắp không chịu được nữa rồi.
Nô tỳ cầu cô nương qua xem ngài ấy."
Mộc Như Châu có chút ngạc nhiên, nàng nhướng mày khó hiểu.
"Hắn không xong sao lại tìm tới ta.
Hoài đại nhân đâu? Trắc phi của hắn đâu?"
Bộ dạng nàng ung dung như vậy khiến nữ tỳ kia càng rối rắm giải thích.
"Hoài đại nhân hiện tại không ở trong phủ.
Còn các nữ nhân ở hậu viện mấy ngày trước đã bị vương gia đuổi đi hết rồi.
Hiện tại cũng chỉ có cô nương mới giúp được vương gia thôi."
Nàng cau mày: "Sao không tìm đại phu? Tìm ta thì được ích gì."
"Bão tuyết lớn thế này thực sự rất khó ra ngoài tìm đại phu.
Cô nương từ bi, qua xem vương gia một chút đi."
Nữ tỳ kia nói như sắp khóc tới nơi khiến đầu nàng càng nhức thêm.
Mộc Như Châu thở dài, mặc thêm áo ngoài rồi đi cùng nàng ta.
"Được rồi, ta qua xem hắn là được chứ gì."
Có phải sắp chết đâu mà hoảng hốt đến vậy.
Mà hắn chết đi thì càng tốt.
Trên đường đến đó, nữ tỳ bên cạnh cũng giải thích với nàng về tình hình hiện tại của hắn.
Đại loại là như sau: Cứ ngày này mỗi năm, chứng đau đầu dữ dội của hắn lại phát tác, dù uống bao nhiêu thuốc của Tiết Vô Y cũng không có khởi sắc.
Khi bệnh đau đầu này phát tác, hắn sẽ phát điên mà đập phá tất cả đồ đạc mà bản thân nhìn thấy, thậm chí còn tự làm thương mình.
Vì vậy, nhiều lần bất đắc dĩ Hoài Thanh phải đánh ngất hắn rồi trói lại một chỗ.
Nhưng giờ thì hay rồi, Hoài đại nhân không ở đây, trong phủ cũng chỉ có nàng là thân thiết nhất với hắn, cho nên bọn nô tỳ mới hết cách mà chạy qua kiếm nàng.
Vừa bước đến bên ngoài cửa phòng, Mộc Như Châu đã nghe rõ tiếng đổ vỡ bên trong.
Nàng nhíu mày.
"Để tránh tình hình tệ hơn, ngươi đừng vào trong, cứ để ta xử lý."
Dứt lời, nàng đã đẩy cửa đi vào.
Nữ tỳ đứng sau rưng rưng nước mắt nhìn bóng lưng nàng cho đến khi cửa phòng bị đóng lại lần nữa.
Cửa phòng vừa đóng lại, ngay lập tức đã có một con dao găm phi về phía nàng.
Nàng dễ dàng tránh thoát được.
Giờ đây, nàng nhận thấy Sở Mạc Vân Phong trước mặt như một người khác vậy.
Trong phòng, đâu đâu cũng là mảnh sứ vỡ vụn.
Vừa nhìn thấy nàng, nơi đáy mắt hắn đã lộ rõ ý căm thù, nhưng chỉ trong cái chớp mắt đã biến mất.
Mộc Như Châu chậm rãi tiến lại gần hắn, từng chút thăm dò.
"Vương gia, ngài còn nhận ra ta chứ?"
Nàng càng tiến lại gần, sắc mặt hắn càng lúc càng tệ.
Cuối cùng hắn dường như phát điên, vừa ôm đầu vừa hừ hừ trong cổ họng.
Nàng chậm rãi đi tới, muốn tìm cơ hội điểm huyệt hắn.
Nhưng vừa tới gần, hắn bất ngờ ngước lên nhìn nàng, đôi mắt đỏ rực như