Thấy Trương Hạc Minh chịu lùi một chút, trong lòng Trâu Trường Xuân rất vui sướng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đáng tiếc, tên họ Trương này cũng quá đáng ghét rồi, chuyện này mà cũng nhịn được, thật đúng là hiếm thấy, vì vậy Trâu Trường Xuân phất tay cho y tá và bệnh nhân giải tán, còn ông ta thì đích thân đứng trước cửa canh trừng.
“Trâu viện trưởng, Trương phó viện trưởng, vậy chúng tôi xin phép đi trước.
” Y tá trưởng chào hỏi một tiếng, rồi vội vàng rời đi.
Y tá trưởng, không ngờ Trâu viện
trưởng lợi hại như vậy, ông ấy vừa tới, Trương phó viện trưởng đã không dám hé răng nữa rồi, lúc trước nghe nói…” Từ xa vọng tới tiếng bàn luận của vài y tá trẻ tuổi.
Trương Hạc Minh giận tím người, mặt căng cứng.
Còn Trâu Trường Xuân lại nhếch mép, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Tình huống này chính là điều ông ta đang mong chờ, Trâu Trường Xuân ông ta chịu nhục quá lâu rồi.
“Viện trưởng, tôi quay về trước.
”
Trương Hạc Minh thấy bản thân sắp mất hết mặt mũi rồi, chào hỏi một câu
liền muốn rời đi, ở lại chỗ này chỉ trở thành trò cười cho người khác thôi.
Nhưng điều khiến ông ta không ngờ tới là Trâu Trường Xuân vậy mà lại ngăn cản ông ta: “Hạc Minh à, chắc bác sĩ Diệp sắp trị liệu xong rồi, nếu ông không có việc gì, hay là đợi thêm chút nữa đi, chúng ta cùng xem tình hình điều trị của bác sĩ Diệp.
”
Hạc Minh? Lão già này, tên của tôi để cho ông tùy tiện gọi như vậy à?
Nghe thấy ông ta nói vậy, Trương Hạc Minh suýt tắc thở vì tức, trong lòng không nhịn được chửi thề một câu.
Cuối cùng Trương Hạc Minh vẫn không đi, không phải ông ta không muốn đi, mà là trong lòng ông ta quả thật muốn xem xem đến tột cùng Diệp Thiếu Xuyên chữa khỏi cho bệnh nhân như thế nào.
Cho dù là cho đến bây giờ, ông ta cũng không dám tin cả bệnh nhân mắc ung thư não, cứ như vậy sớm trong tay Diệp Thiếu Xuyên cải tử hồi sinh, thật là chuyện không thể nào.
Chỉ là cho tới nay, chuyện này đã không chỉ truyền ở bệnh viện, toàn bộ bên trong hệ thống chữa bệnh thành phố Nguyên Châu đều đang đồn
chuyện này, mà ông ta cũng từng ở xa xa thấy qua Hạ Vũ Y được Quan Tiểu Hà đỡ đi tản bộ ở dưới lầu, mới khiến cho nguồn gốc tin tức dần dần rõ ràng.
Nhưng ông ta còn chưa chịu thua, cảm thấy trong này có thể có những thứ mờ ám khác, mới vừa rồi trong phòng bệnh truyền tới tiếng kêu thê lương thảm thiết, càng khiến cho ông ta kiên định với suy nghĩ của mình, chữa bệnh có thống khổ có thể hiểu được, nhưng đau thành như vậy,