Ngay cả Diệp Thiếu Xuyên cũng nhìn ra những lời này đều chĩa mũi nhọn vào ai, chứ đừng nói đến Lữ Thanh Tuyết, trong lòng Diệp Thiếu Xuyên chùng xuống, âm thầm liếc Lữ Thanh Tuyết một cái, nhưng thấy cô vẫn bình tĩnh, trong lòng không những không thấy thả lỏng mà còn lo lắng hơn.
“Vậy sao?”
Lữ Than Tuyết chớp mắt đôi mắt xinh đẹp nhìn Diệp Thiếu Xuyên và Hạ Vũ Y một cái rồi bỗng nhiên nở nụ cười băng giá, nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì đi ăn thịt nướng và Malatang đi, vừa hay tôi biết một quán
khá ngon, mà lại còn rẻ nữa.
”
“Vậy chúng ta mau đi thôi, tôi đói lắm rồi.
”
Thấy cảnh này, Diệp Thiếu Xuyên không thể không đứng ra là hòa bầu không khí, anh cảm thấy nếu anh không đứng ra, Quan Tiểu Hà lại nói gì đó, thì hai người họ cỏ lẽ sẽ đánh nhau mất, không thấy Lữ Thanh Tuyết vừa cười lạnh sao, anh còn chưa từng thấy cô nở nụ cười kỳ lạ như vậy đâu.
Vừa nói chuyện, anh vừa kéo Tiểu Y đi nhanh về phía trước.
“Hừ!
Quan Tiểu Hà thấy Diệp Thiếu Xuyên muốn tránh xa mình cả ngàn dặm, trong vừa cảm thấy buồn cười lại vừa thấy có chút sầu muộn, hừ lạnh một tiếng rồi không thèm nói gì nữa, bày ra dáng vẻ chị đại kiêu ngạo.
Lữ Thanh Tuyết vẫn mặt lạnh như cũ, bước đi chậm rãi.
Đi qua con hẻm lát đá xanh, đến ngã tư,
bây giờ trời đã tôi rôi, đèn cao áp bên đường đều bật sáng trưng, dưới ánh đèn là các hàng quán nhộn nhịp.
Lúc này đang là giờ tan làm, dọc đường đều là các hàng quán, dần dần càng lúc càng đông người tới.
“Bác sĩ Lữ và Tiểu Diệp tới rồi à, mau vào trong ngồi đi.
”
Quán