“Vậy được, thế mọi người ngồi chờ một chút nhé, một lúc là có ngay.
” Lâm Đại Xuyên gật đầu.
Lúc này, Quan Tiểu Hà nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, bèn lớn tiếng nói: “Uống chứ, đã nói là đi ăn chúng mừng Tiểu Y mà, không uống rượu sao được chứ.
ồng chủ, lấy cho chúng tôi mỗi người một chai bia.
”
Lâm Đại Xuyên đơ người, vô thức quay sang nhìn Lữ Thanh Tuyết, rõ ràng nghĩ rằng trong 4 người họ, Lữ Thanh Tuyết là người làm chủ.
Điều này khiến Quan Tiểu Hà thấy không thoải mái chút nào, lại lớn tiếng nói: “ồng chủ, ông nhìn chị ta làm gì, không cho chúng tôi uống rượu à, cũng không phải là tôi không trả tiền.
”
“Không phải, không phải vậy đâu…”
Trên mặt Lâm Đại Xuyên lộ rõ vẻ xấu hổ, muốn giải thích nhưng lại bị Diệp Thiếu Xuyên ngăn cản: “Anh Lâm, anh mặc kệ cô ta đi, ăn phải thuốc nổ đấy.
Tụi em không uống rượu đâu.
”
“Được, được…” Lâm Đại Xuyên vội vàng gật đầu.
“Diệp Thiếu Xuyên, anh làm gì vậy, tôi muốn uống rượu!” Thấy Diệp Thiếu Xuyên không chịu giúp mình, Quan Tiểu Hà lại càng tức giận, đứng bật dậy, gằn từng chữ.
Vốn dáng người của cô đã cao, lại đi thêm giày cao gót, vừa đứng lên ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người ở đó, nhìn cô chằm chằm.
Nhưng cộ cũng mặc kệ, trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Xuyên, như đang chờ anh sửa
lại lời nói.
“Uống rượu cái gì chứ, chút nữa cô còn phải lái xe đó, buổi tối cũng không thể ở lại đây được, đúng không?” Nhìn vẻ ngang ngạnh của Quan Tiểu Hà, Diệp Thiếu Xuyên lại thấy đau đầu, bèn nói.
“Anh quản tôi? Tôi cứ muốn uống rượu đấy, kể cả có xảy ra tai nạn cũng không liên quan đến anh, dù sao nếu anh không cho tôi uống, tôi cũng sẽ không ăn nữa.
” Nói xong, cô cầm túi xách lên đi ra ngoài.
“Này, đừng đi mà.
”
Diệp Thiếu Xuyên bị dọa cho ngây ngốc luôn, vội vàng kéo cô ta lại, dở khóc dở cười nói: “Uống thì uống, cô giận dữ cái gì chứ?”
“Thiếu Xuyên, tôi cũng muốn uống một chút.
”
Lúc này Lữ Thanh Tuyết vẫn luôn không mở miệng bỗng nhiên lên tiếng.
“Hả?”
Diệp Thiếu