Vân Ngạo Tuyết từ trong sơn động ra tới, cũng chẳng có tâm tình quan tâm cảnh đẹp đầu mùa. Nàng thấy cách đó không xa thế nhưng có một con ngựa bị buộc lại, vui vẻ cực kì. Nàng đang lo khoing biết rời núi thế nào, không nghĩ lại chẳng tốn chút công phuNàng hôm qua theo con sông trôi dạt xuống dươi. Nếu muốn trở về, hẳn là phải đi ngược lại. Con ngựa này thế mà lớn lên béo tốt, lông tóc bóng mượt, toàn thân màu đen, phần đàu có một túm bạch mao, nhìn là biết không phải vật phàm . Vân Ngạo Tuyết am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, bất qusa không so được với ngựa được cổ nhân thuần phục. Vì nàng cưỡi ngựa trong trại nuôi ngựa, cưỡi ngựa thực sự không tính là tinh thông. Con ngựa này vưà nhìn là biết chỉ nhận chủ, vạn nhất không cẩn thận , ăn phải một nhát vó ngựa, nàng thực sự đúng là phải phế đi.Chính là kìbquais, này khoảng cách hai trượng , ngựa này cũng chỉ hí lên một tiếng, làm Vân Ngạo Tuyết sợ tới mưcsau lưng đổ mồ hôi lạnh. Thiếu chút nữaquay đầu liền chạy. Kết quá nó kêu một tiếng sau đó liền không có phản ứng , lại cúi đầu tìm cỏ ăn. Nàng đưa tay sờ sờ nó, thế nhưng nó cũng không có phản kháng.Thực kì quáiThử lại vài lần, nàng đến gần chuý, đưa tay vuốt ve lưng ngựa. Lại không ngờ con ngựa này còn dụi dụi vào người nàng. Vân Ngạo Tuyết cả kinh, đây, đây là đang làm nũng với nàng sao ? Sau lại nghĩ, có lẽ nàng mặc