Lâm Sử Chung trở về phòng, lúc này đến phiên Lâm Trác Úy khó chịu.
Anh ngồi tại đó, lấy ra một điếu thuốc rồi tự hút.
Anh có nên buông bỏ thành tựu như bây giờ và trở lại đường cũ không?
Như thế bố mẹ vợ nhất định sẽ nổi giận!
Ai mà cam lòng buông bỏ một đống vàng bao giờ?
Thế nhưng mà...!Bố anh nói đúng.
Nhà anh xuất thân từ "chân đất", đối với gia đình anh thì một cái giấy chứng chỉ
đó nó rất quan trọng, vô cùng quan trọng.
Nhập từ khóa tìm kiếm...
Hơn nữa, lần trước Lâm Trác Úy bị Trương Dương tố cáo, quầy hàng của anh
đã bị cấm.
Về mặt này thì anh bị thua thiệt nhiều!
Thế giới này sao lại đáng mỉa mai đến thế, nhưng chính đó lại là hiện thực.
Tất cả đều phải cần một tấm chứng chỉ.
Thi để lấy bằng, dựa vào năng lực của mình để lấy được chứng chỉ đó.
Có bằng cấp mới có thể tìm được việc làm, nếu không có bằng cấp thì chỉ là
ếch ngồi đáy giếng.
Trong nhất thời, hiện thực và nguyện vọng của tổ tiên bắt đầu hành hạ Lâm
Trác Úy.
Anh ngồi suy nghĩ đến hơn nữa đêm, cuối cùng anh quyết định về nhà.
Vào bữa cơm tối, người một nhà ngồi ăn cơm với nhau, vẻ mặt dịu dàng.
"Con rể này, con đi thăm ông sui bà sui rồi đúng không? Thằng bé này, sao con
lại không báo cho bố mẹ biết một tiếng."
"Đúng thế! Con nên đưa Vân Tịch đi cùng chứ, mua thêm chút quà cáp nữa."
"Lâm Trác Úy, ăn đùi gà này!"
Ngay cả Lý Cảnh Điềm cũng gắp một cái đùi gà vào bát của anh.
Nhìn người một nhà này, Lâm Trác Úy bối rối.
Cuối cùng anh cúi gằm mặt vào
bát cơm:
"Bố mẹ, vợ.
Con muốn đi học y ở Trung tâm y học cổ truyền quốc gia để lấy
chứng chỉ!"
Cuối cùng rồi anh cũng nói ra câu này.
Mẹ vợ Trương Mẫn nở nụ cười, hỏi một câu: "Chứng chỉ gì?"
"Chứng chỉ chứng nhận tư cách hành nghề y."
"..."
Trương Mẫn há hốc mồm, cả nhà đều sửng sốt.
"Học cái bằng này phải mất bao lâu con?" Lý Hữu Phú dò hỏi.
"Phải kế tục mất ba năm..."
Lâm Trác Úy nói vừa xong, xoẹt một cái, sắc mặt của cả nhà đồng thời thay đổi.
Đi tận ba năm?
Đùa gì thế?
Tuy nói Trung tâm y học cổ truyền quốc gia đang ở tại thành phố Lâm Giang, tối
đa là anh ta phải chạy đi chạy lại qua hai bên.
Nhưng mà tận ba năm!
Phí mất ba năm ở lĩnh vực này, trong ba năm không hề có thu nhập.
Buông bỏ
làm bất động sản để đi học Trung y, như thế này còn không ngu ngốc thì là gì?
Trên bàn ăn, cả nhà ai ai cũng im lặng, sắc mặt xanh mét.
Lý Vân Tịch xấu hổ cười, nắm tay Lâm Trác Úy, cô thở dài nói: "Lâm Trác Úy,
anh đang làm bên mảng tiêu thục yên ổn sao phải đi học Trung y chứ?"
"Tôi muốn kiếm một cái bằng!"
"Được rồi!" Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом
Lâm Trác Úy vừa nói xong, Lý