Sau khi đến công ty, Lý Vân Tịch lập tức tìm đến phòng nhân sự và nhờ người khác sắp xếp một chức vụ để Lâm Trác
Úy vào công ty làm việc.
Đương nhiên phòng nhân sự biết chuyện cô vừa mới kết hôn và cũng biết được rằng lý do đến đây là vì con rể mới.
Quản lý nhân sự là một người đàn ông mập mạp, ông ta nở một nụ cười thật tươi và mở miệng hỏi một câu:
“Cô cả muốn yêu cầu tôi sắp xếp cho cậu ấy chức vụ gì?”
Lý Vân Tịch sững sờ nhìn Lâm Trác Úy, đoán chừng người này cũng chưa có kinh nghiệm gì cả.
Ngoài biết một ít y thuật ra, còn có thể biết cái gì nữa?
“Tùy ý sắp xếp một cấp thấp thôi là được rồi!”
Sau khi cô nói những lời này xong, cô quay đầu nhìn sang Lâm Trác Úy và dặn dò một câu:
“Được rồi! Anh chăm chỉ làm việc nhé, tôi còn có việc quan trọng phải giải quyết.
”
“Ồ, được rồi! Cô đi làm việc đi.
”
Sau khi Lâm Trác Úy nói xong thì bên trong phòng chỉ còn lại anh và người mập kia.
Người đàn ông mập mạp cũng rất lịch sự, cuối cùng ông ta sắp xếp công việc cho Lâm Trác Úy là trông coi nhà kho.
Công việc này, cấp thấp thì cấp thấp, nhưng nó rảnh rỗi đến phát hoảng!
Mỗi ngày anh ngồi ở đó và ghi tên lại những đồ gì mà người khác đã lấy, như vậy thì được rồi.
Nếu như không có đồ gì cần lấy, cơ bản anh sẽ chơi bời ngồi không cả ngày.
Công việc ăn bám phụ nữ này!
Có thể!
Công việc của mình thì không thể làm, chỉ có ăn bám phụ nữ như vậy anh mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Mỗi ngày rảnh rỗi, Lâm Trác Úy có thể nghiên cứu sách y học, sau khi xem xong thì anh đặt nó lên đầu và ngủ một giấc
thật thoải mái.
Hôm nay!
Có một vài cô gái đến lấy đồng phục mới của công ty, có một cô gái tóc dài và một cô gái béo.
Cô gái tóc dài bước đến chỗ của Lâm Trác Úy và kêu lên một câu: “Này! Lấy đồng phục!”
Lâm Trác Úy đang nằm bất động, trên đầu còn úp một cuốn sách, anh chỉ tay vào nhà kho: “Tự lấy đi! Lấy xong thì ghi
tên vào.
”
“Ơ! Anh mới đến đây đúng không?”
Cô gái tóc dài tức giận, cô ta bất mãn mà thốt lên: “Anh lấy cho chúng tôi đi chứ, lý nào mà chúng tôi phải tự mình đi