Liễu Thanh nhíu mày.
"Hồng tỷ, tên này dám gây rối tại địa bàn Hoa Hồng Đen chúng ta, còn dám lấy tên tuổi của bà chủ để phách lối, tỷ...!Khẳng định muốn cứu cậu ta?"
Hồng tỷ hé miệng cười một tiếng, khẽ nói:
"Cậu ta là vì cứu thủ hạ của tôi, tôi nghĩ tôi cũng không có lý do gì không cứu.
Hi vọng Thanh ca có thể nể mặt tôi một chút."
"Ha ha...!mặt mũi của Hồng tỷ rất đáng tiền sao?"
Nhất thời ngón tay của Hồng tỷ nhẹ nhàng sờ chiếc nhẫn được đeo ở trên ngón tay, cười nhạt một tiếng.
"So sánh với Thanh ca, mặt mũi của tôi tự nhiên là không đáng giá mấy đồng tiền.
Nhưng mà mọi người dù sao cũng là thủ hạ của Hoa Hồng tỷ, cũng sẽ có lúc Thanh ca cần đến tôi nha."
Đỗ tổng giận dữ hét:
"Liễu Thanh, không thể dễ dàng đồng ý với cô ta, nếu không thì mặt mũi của tôi để ở chỗ nào hã?"
Liễu Thanh vỗ vỗ bả vai của Đỗ tổng, an ủi:
"Đỗ tổng chớ hoảng sợ.
Ngài là bạn bè của tôi, tại cái hội sở này không có một người nào dám ức hiếp ngài!"
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Hồng tỷ, hừ nhẹ một tiếng, gằn giọng:
"Hồng tỷ, không phải tôi không nể mặt của cô.
Thật sự là vị bạn này của tôi bị người ta đánh vào mặt! Cô không thể làm lửa giận của anh ta lắng lại, vậy thì hôm nay mặt mũi của cô tôi cũng không thể cho rồi!"
Hồng tỷ cười gật gật đầu.
"Không sai, dù sao là người của tôi không hầu hạ chu đáo cho bạn của Thanh ca.
Như vậy đi Thanh ca, tôi sẽ phái hai cô gái hầu hạ Đỗ tổng một chút, xem như là nhận lỗi với Đỗ tổng.
Mặt khác, lại thêm hai bình Conti cho hai vị giảm nhiệt, ngài thấy thế nào?"
Đỗ tổng cười đắc ý, nhưng lại không thỏa mãn, hai tay của hắn đặt ở sau lưng, hất cằm lên mỉm cười liếc nhìn Hồng tỷ, quát lớn:
"Không được! Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, chuyện ta bị đánh chỉ giải quyết như vậy sao?"
Hồng tỷ khẽ nhíu mày, đối với sự vô lễ của Đỗ tổng, nàng cũng cảm thấy không vui.
Nhưng, cách làm người của nàng cũng không để lộ ra sự tức giận của mình, sắc mặt vẫn như cũ khẽ cười nói:
"Vậy rốt cuộc Đỗ tổng muốn giải quyết như thế nào đây?"
Đỗ tổng trợn trắng mắt, hừ nhẹ một tiếng, duỗi ra hai đầu ngón tay.
"Ta muốn nha, không nhiều lắm chỉ cần hai điều kiện!"
"Một là, để Tiểu Tuyết đi theo ta! Người khác ta không muốn! Ta nhất định phải chơi đùai cô ta mới được!"
Sắc mặt của Hồng tỷ bắt đầu lạnh lùng.
"Chuyện này không được.
Tiểu Tuyết là một cô gái khổ cực, nàng đến đây làm việc chỉ muốn có một chút tiền chữa bênh cho mẹ, chứ nàng không bán thân! Hồng tỷ ta xưa nay cũng sẽ không ép buộc thủ hạ của mình."
Đỗ tổng thấy thái độ cường ngạnh của Hồng tỷ, hắn suy tư một chút, liền khoát tay.
"Được, vậy liền đổi hai cô gái khác, bất quá ta phải nói trước, là cô mời khách tiền ta sẽ không trả!"
Hồng tỷ khoan thai thở dài.
"Chuyện này tôi có thể đồng ý với ngài!"
Đỗ tổng hài lòng gật đầu.
"Cái này còn tạm được.
Còn yêu cầu thứ hai ...."
Nói đến đây, ông ta hung hăng liếc Lăng Việt một cái, chỉ thẳng mặt Lăng Việt quát lớn:
"Tôi muốn tên nhóc con này quỳ xuống dập đầu xin lỗi ta."
Hồng tỷ sững sờ, chợt thở dài một hơi.
"Không có cách nào để giảng hoà sao? Tôi đưa cho ngài hai bình rượu quý, chẳng lẽ không thể bỏ qua cho cậu ta ư?"
Đỗ tổng cười lạnh.
"Đánh tôi một cái cũng không phải đưa hai bình rượu là xong! Tôi nói cho cô biết, ngay hôm nay hoặc là cậu ta quỳ hoặc là ta để Liễu Thanh tìm người đánh gãy chân của cậu ta, làm cho cậu ta đến sinh hoạt hằng ngày cũng không thể lo được!"
Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
"Ông đúng là loại người không phải muốn chết bình thường nha!"
Đỗ tổng gắt một cái.
"Tao nhổ vào! Nhóc con, sắp chết đến nơi rồi còn dám phách lối ở trước mặt của tao hã? Mày cũng không nhìn thử tình cảnh của mình đi? Tao chỉ cần tùy tiện đi tiểu cũng có thể tiểu chết đuối cả nhà của mày đấy!"
Lăng Việt lắc đầu.
"Thôi, cùng nói chuyện với cái loại ngu ngốc này, thật là lãng phí thời gian của tôi."
"Được rồi! Tao nhìn mày là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, muốn chết!"
Tiểu Tuyết lo lắng liền vội vàng nắm tay của Hồng tỷ.
"Hồng tỷ, em van cầu chị, chị mau cứu cậu ta đi! Cậu ta cũng là vì cứu em mà!"
Hồng tỷ nhịn không được mở miệng khuyên nhủ:
"Nhóc con à, cậu chịu thua một chút cũng được, nhận sai một chút, cần gì phải bướng bỉnh như vậy chứ?"
Sắc mặt của Lăng Việt không chút thay đổi, hắn gằn giọng:
"Hắn...!Còn chưa xứng."
Ánh mắt của Liễu Thanh lạnh lẽo hừ một tiếng.
"Hừ! Rất mạnh miệng đấy! Chẳng lẽ