Biểu hiện ở trên mặt của mọi người rất đặc sắc.
Ngoại trừ hai người Liễu Thanh và Đỗ tổng chấn kinh hoảng sợ ra, thì Tiểu Tuyết sớm đã sợ đến bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, dường như hơi kém một chút là kinh ngạc hét ầm lên!
Đôi mắt đẹp của Hồng tỷ cũng bắt đầu gợn sóng.
Xem ra Lăng Việt cũng bất quá chỉ là một thiếu niên nho nhỏ, nhưng hắn lại có được thực lực mạnh mẽ đủ để khinh thường tất cả, triệt để hoàn toàn nghiền ép mọi người.
Trên khuôn mặt của Lăng Việt cũng không có biểu hiện gì cả, chỉ là sắc mặt thản nhiên nói:
"Đứng lên đi, không trách ngươi được."
Hoa Hồng Đen nghe vậy liền mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Lăng Việt trách tội, mạng của cô cũng xong luôn!
Sau khi thấy Hoa Hồng Đen đứng dậy, hai người Liễu Thanh và Đỗ tổng không nói hai lời liền trực tiếp quỳ xuống đất dập đầu.
"Tiên sinh tha mạng, là ánh mắt của hai người chúng tôi quá nông cạn, không biết diện mạo của tiên sinh, mong rằng tiên sinh thứ tội!"
Lăng Việt nhàn nhạt liếc hai người một chút, ánh mắt rơi vào trên người Đỗ tổng.
"Tôi đã cho ông hai lần cơ hội.
Một lần mạng sống, một lần toàn thây.
Ông...!Đều không cần!"
Lúc Lăng Việt nói đến đây, toàn thân của Đỗ tổng khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch như thiếu máu.
"Tiên sinh, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Van cầu ngài tha cho tôi!"
Lăng Việt lại không nhìn hắn nữa.
"Kéo ra ngoài băm ra nuôi chó."
Đỗ tổng bị dọa đến run rẩy, đũng quần đều ướt.
"Tiên sinh tha mạng, tôi sai rồi, tha cho tôi đi mà!"
Hoa Hồng Đen hướng về phía đằng sau quát lớn:
"Không nghe thấy Thiếu chủ nói sao? Còn không đem hắn kéo xuống? Chặt ra nuôi chó."
"Vâng!"
Mọi người cùng nhau tiến lên, nắm lấy tay của Đỗ tổng trực tiếp kéo hắn đi.
"Tiên sinh...!Tha mạng!...."
Giọng nói của Đỗ tổng dần dần nhỏ dần lại đến khi tắt hẵn.
Lúc này ánh mắt của Lăng Việt lần nữa rơi vào trên người của Liễu Thanh.
Liễu Thanh run rẫy một cái, vội vàng dập đầu.
"Tiên sinh, là tôi không có mắt, không nên đắc tội tiên sinh, tiên sinh tha mạng!"
Hai tay của Lăng Việt đặt sau lưng, quay người bước đi.
"Đi ra ngoài lăn lộn cũng phải hiểu rõ quy củ một chút.
Đời sau nhớ kỹ, làm người cũng không cần quá bợ đỡ người khác."
Trong đôi mắt của Liễu Thanh lộ rõ vẻ tuyệt vọng! Hắn co quắp ngồi trên mặt đất, một câu cũng không nói ra.
Lăng Việt đi qua, tất cả mọi người đều dạt ra hai bên hành lang, nhường đường đi cho Lăng Việt.
Không một ai có can đảm dám ngăn cản trước mặt Lăng Việt.
Giờ phút này Lăng Việt liền giống như Quân Vương đang dạo chơi chốn cung đình, rời đi hành lang.
Hoa Hồng tỷ nhìn Liễu Thanh một cái, thở dài một hơi.
"Liễu Thanh, ngươi tự mình động thủ đi, tôi cũng không muốn tìm người nhà của cô.
Mặt khác, về sau tất cả mọi người phải ghi nhớ rõ ràng cho tôi, muốn ở lại cái hội sở Hoa Hồng Đen này phải tuân thủ quy củ, không cho phép phô trương quá mức.
Những chuyện vượt quá mức cho phép không nên có ở nơi này!"
Dứt lời, cô nhanh chóng đuổi theo hướng của Lăng Việt.
"Thiếu chủ, chuyền vừa rồi...."
"Là đúng hay sai, tôi đều rất rõ ràng.
Chuyện này cũng không thể trách cô được."
"Thiếu chủ có thể thông cảm cho thuộc hạ, là vinh hạnh của thuộc hạ.
Thuộc hạ đã chuẩn bị nước sạch ở lầu cao nhất, cũng chuẩn bị nhân viên tốt nhất, xin ngài tắm rửa thay quần áo."
Lăng Việt gật gật đầu, đi lên tầng cao nhất.
Nơi này tập hợp tất cả những thứ cao quý nhất tại đây, cũng là một nơi xa hoa nhất tại hội sở của Hoa Hồng Đen.
Lăng Việt đi vào, đã có một đôi tỷ muội song sinh đang chuẩn bị tắm rửa thay quần áo cho Lăng Việt.
Đôi tỷ muội song sinh này được Hoa Đồng Đen tỉ mỉ lựa chọn, dáng người bốc lửa ghê gớm.
Nhưng đáng tiếc, tính cách của Lăng Việt không giống như người bình thường, hắn sẽ không bao giờ tùy ý động vào thân thể của một cô gái khác.
Huống hồ cũng không phải tất cả những cô gái khác đều có tư cách làm ấm giường cho hắn.
Sau khi thay đổi một bộ áo choàng được làm bằng tơ lụa tinh xão, Lăng Việt được sự hướng dẫn của Hoa Hồng Đen đi tới sòng bạc ở lầu bốn.
Đây là một nơi có lợi nhuận cao, mà lại không bao giờ thiếu khách hàng.
"Thiếu chủ, sòng bạc hai năm này làm ăn đều rất tốt.
Ngài đừng nhìn chỉ có một tầng lầu mà xem thường nó, lợi nhuận hằng năm của sòng bạc đem lại hơn một tỷ! Xem như là một trong những nơi làm ăn tốt nhất của thuộc hạ!"
Nghe được Hoa Hồng Đen phách lối, Minh Thừa nhịn không được trợn trắng mắt.
"Một tỷ, nhằm nhò gì? Còn chưa đủ tiền tiêu vặt của Thiếu chủ nhà ta."
Hoa Hồng Đen dở khóc dở cười.
"Một chỗ làm ăn nho nhỏ này của tôi, tự nhiên là không thể nào so sánh được vơi Thiếu chủ nha.
Thiếu chủ, thuộc hạ đã chuẩn bị cho ngài thẻ đánh bạc trị giá 500 triệu, nếu ngài thắng thì toàn bộ lấy đi, nếu thua thì thuộc hạ lại bổ sung cho ngài."
"Ngươi có lòng."
"Phục vụ cho Thiếu chủ, là chuyện đương nhiên của thuộc hạ."
Dứt lời, mấy người đã đi vào bên trong sòng bài.
Trong này có không ít người, đều biết Hoa Hồng Đen.
Giờ phút này, nhìn thấy Hoa Hồng Đen đang đi sau lưng của một thiếu niên, tất cả mọi người cũng có một chút kinh ngạc, ở trong lòng của mỗi người cũng đang suy đoán thân phận của Lăng Việt.
Lăng Việt tùy tiện tìm một chiếu bạc, liền chơi vài bàn, thắng không ít tiền.
Hắn cũng không có sử