Khách sạn Giang Châu, Lăng Việt mở ra hai mắt, một đôi mắt sáng như sao, bắn ra hai đạo màu xanh thăm thẳm vào trong bóng đêm.
Tú Nhi đã sớm đứng ở bên cạnh lên tiếng nói:
"Thiếu chủ, Từ Long đã trở về, đang ở ngay khách sạn Từ thị!"
"Mấy người Trương Đạo Sơ bọn họ cũng đều ở đó sao?"
"Đi, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, đang đợi Thiếu chủ ra lệnh."
"Vậy thì...!Đi thôi."
...!
Lúc này, bên trong khách sạn Từ thị, bầu không khí dạ hội đang tưng bừng nhộn nhịp.
Được Từ Long giới thiệu, không ít phú hào Giang Châu đều ào ào vây quanh mời rượu Trầm Vạn Thông.
Trầm Vạn Thông không uống rượu, mà bên người có thư ký chuyên môn thay hắn ta uống thay.
Nhưng không có ai dám tùy tiện nói gì.
Tây Bắc Vương ba chữ, đã có phân lượng lớn như thế rồi!
Tuy Từ Long thân là gia chủ Từ gia Giang Châu, sao lại có thể so sánh với Tây Bắc Vương, vẫn là chênh lệch không nhỏ.
Hai người nếu thật muốn so sánh, thì giống với một người là cô nhi không có cha không có mẹ.
Mà một người lại giống như con em quý tộc, sau lưng có là cao nhân phù hộ!
Lần này, nếu không phải Không Động muốn thu phục Từ Long, mượn nhờ tay Từ Long khống chế toàn bộ Giang Châu, chỉ sợ Trầm Vạn Thông cũng sẽ không khách khí với Từ Long như vậy.
Sau khi đi chúc rượu một vòng, Từ Long khoát khoát tay,đuổi khéo mấy người phía sau muốn đến tiếp tục mời rượu, sau đó lôi kéo tay Trầm Vạn Thông, hướng tới một đám người phía sau đi đến.
"Trầm huynh đệ, tôi dẫn cậu đi xem huynh đệ dưới trướng của tôi.
Về sau tôi còn muốn đem mấy người bọn họ đưa vào Không Động, tu võ tập đạo.
Đến lúc đó, mong rằng Trầm huynh có thể chăm sóc bọn họ nhiều hơn một chút."
"Từ huynh cũng không cần khách khí với tôi, tôi đã nói rồi, người nhà của huynh, cũng là người nhà của tôi, tôi làm sao có thể sẽ bạc đãi bọn họ được chứ?"
Khuân mặt già nua của Từ Long cười làm những nếp nhăn bên trên mặt giãn ra.
"Tốt tốt tốt, lão nhị, lão tam, mấy người các ngươi đến đây, mau dẫn lấy bọn nhỏ tới bái kiến Tây Bắc Vương."
Mấy người vừa được gọi tên ào ào tiến lên cùng nhau hướng về Trầm Vạn Thông cúi đầu mời rượu.
Lúc này, Từ Long không khỏi nhíu mày, trên mặt nghi ngờ nói:
"Cái thằng bé Bắc Thần kia đi nơi nào rồi? Tại sao không trông thấy nó?"
Mấy người nhìn nhau, nói:
"Lão gia Bắc Thần có chút không thoải mái, cho nên ở phía trên phòng nghỉ ngơi, không đi xuống."
Từ Long bỗng nhiên nổi giận!
"Đồ hỗn xược Có chút không thoải mái thì có thể không xuống? Nó không biết buổi tối hôm nay là ngày gì? Huống hồ, Tây Bắc Vương ở đây, nó giám không để mặt mũi ta ra gì sao! Bắt nó xuống đây!"
"Vâng!"
Rất nhanh, Từ Bắc Thần liền bị người gọi xuống, cậu ta cúi đầu, đi đến bên cạnh bên người Từ Long, một mặt xấu hổ nói:
"Ông nội cháu xin lỗi."
Từ Long xanh mặt hỏi:
"Ngươi cúi đầu xuống làm gì? Ngẩng đầu lên."
Từ Bắc Thần chậm rãi ngẩng đầu, nửa bên mặt sưng lên giống như đầu heo, xem cực kì khôi hài.
Nhưng Từ Long lại trừng to hai mắt.
"Mặt của ngươi, chuyện gì xảy ra?"
Từ Bắc Thần đỏ mặt, ánh mắt có chút né tránh.
"Buổi trưa hôm nay, có người ở trong khách sạn gây nháo, sau đó...!cháu đi ngăn lại, kết quả bị người ta đánh!"
"Cái gì? Ngay tại Giang Châu, thế mà còn có người dám cả gan đánh cháu trai Từ Long ta? Là ai đánh? Sao không bắt hắn lại?"
Mặt Từ Bắc Thần càng thêm đỏ.
"Người...!Người lại chạy mất! Nhưng mà cháu đã phái người đuổi theo tra xét!"
"Cái gì? Mày...!mày đúng là ngu dốt! Ngày bình thường rất thật thông minh, hôm nay làm sao lại không dám ho lên một tiếng? Làm cho ta với Từ gia mất mặt ngay trước mặt Tây Bắc Vương, ta thật muốn đánh chết mày!"
Nói xong, ông ta liền đưa bàn tay lên, định đánh một phát vào khuôn mặt đang sưng phù lên của cậu ta!
Trầm Vạn Thông liền vội vàng tiến lên giữ chặt tay của ông ta.
"Từ lão ca, hậu sinh