Giang Lâm vừa dứt lời, Hiểu Hoa cùng Giả Anh Kiệt lập tức sửng sốt, sau đó lại cảm thấy buồn cười.
Hiểu Hoa sau khi sửng sốt thì lập tức khinh thường nhìn Giang Lâm.
“Được, nếu có thể lấy đủ năm trăm triệu ra, tôi lập tức cởi đồ cho anh.
”
Trong mắt Hiểu Hoa, Giang Lâm ăn mặc cho đến đồ dùng chỉ là hàng chợ, cô gái đi cạnh cũng ăn mặc bình thường.
Còn có bác sĩ Giả nói rõ chỉ là một nam hộ lý ăn bám, làm sao lấy ra số tiền lớn.
Hôm nay cô ta cho rằng phải làm tới cùng, nhẹ nhàng rồi không muốn lại muốn mất mặt thì cô ta sẽ cho anh mất mặt.
“Hiểu Hoa, anh sẽ đứng về phía em, với kẻ không biết điều thì không cần cho họ mặt mũi làm gì.
”
Giả Anh Kiệt thấy vậy thì cũng vui vẻ muốn nhìn Giang Lâm mất mặt, ngày thường Giang Lâm lôi thôi chả có chút gì là kẻ có tiền, bây giờ cũng chả hơn gì.
Hiện tại lại mở miệng đòi lấy ra năm trăm triệu, đừng nói là nam hộ lý mà ngay cả bác sĩ chủ sự như ông ta cũng không thể lấy ra.
“Có chuyện gì?”
Giang Lâm vừa lấy thể ra, lại nghe được một giọng nữ đang đi vào, ăn mặc đồng phục chuyên nghiệp đi tới, đây chính là cửa hàng trưởng GV, Trịnh Tịnh.
Trịnh Tịnh lúc nãy có chuyện ra ngoài, giờ quay về lại thấy nhân viên cửa hàng cùng khách nói lời qua lại.
Thấy hai người Giang Lâm ăn mặc bình thường liền hiểu ngay, Hiểu Hoa nhìn người luôn đánh giá bề ngoài, lại xem thường khách ăn mặc bình thường nên mới có lời qua tiếng lại.
Trưởng cửa hàng Trịnh Tịnh kinh nghiệm nhiều năm, cũng gặp qua không ít kẻ giàu ăn mặc giản dị, nếu như Hiểu Hoa đắc tội với loại người như thế thì không tốt, nên nhanh chóng quay lại cửa hàng.
Hiểu Hoa nhìn Trịnh Tịnh về liền nói.
“Trưởng cửa hàng, không có gì đâu, vị khách này không có tiền còn muốn mua đồ, tôi chỉ muốn anh ta bớt làm càn mà thôi.
”
Trịnh Tịnh hướng về phía Giang Lâm lễ phép cười nói.
“Vị khách này, xin hỏi ngài muốn mua gì ạ?”
Giang lâm nhìn Trịnh Tịnh, thấy người này cũng không tệ, ít nhất cũng là chân thành mà chào đón.
“Cái này, chỉ là tôi muốn dùng năm trăm triệu mua kiện váy này cùng bộ đồ mà cô nhân viên kia mặc, chúng tôi đã có thỏa thuận, cô quẹt thẻ đi.
”
Giang Lâm đưa thẻ cho Trịnh Tịnh.
Nghe Giang Lâm nói vậy còn đưa thẻ ra, Hiểu Hoa càng khinh bỉ Giang Lâm căn bản không hề có tiền, chắc chắn giả vờ giả vịt, Giang lâm tự tin như vậy vì tin rằng có cửa hàng trưởng ở đây sẽ không làm mất mặt anh ta.
Trịnh Tịnh cũng không nhận thẻ của Giang Lâm, mà cười nói nhỏ nhẹ.
“Ngài không cần làm vậy, chúng tôi chỉ là bán quần áo, nếu ngài nhìn trúng kiện váy này, thì cứ để bạn gái ngài thử qua.
”
“Trưởng cửa hàng, chị không cần nghe anh ta, cứ quẹt thẻ đi, căn bản anh ta làm quái gì có tiền chứ, nghèo còn giả vờ, kinh tởm.
”
Hiểu Hoa trừng mắt nhìn Giang Lâm.
Trịnh Tịnh nghe lời không hay của Hiểu Hoa thì trầm giọng.
“Cô im miệng lại đi.
”
Hiểu Hoa nghe vậy cũng chỉ hừ lạnh không phục.
Giang Lâm chỉ nhàn nhạt nói.
“Cô cũng nghe rồi, không phải tôi muốn mà là nhân viên cửa hàng các cô yêu cầu, nếu cô không làm thì trách nhiệm sẽ do cả hai chịu đấy.
”
Trịnh Tịnh thấy Giang Lâm tự tin như vậy khẳng định thẻ này có tiền, vốn định muốn giúp nhân viên cửa hàng giữ lại chút mặt mũi, chỉ là Hiểu Hoa này quá hiếu thắng.
Không có cách khá, Trịnh Tịnh không thể vì một nhân viên mà ảnh hưởng vị trí của mình, đành phải đi kiểm tra thẻ của Giang Lâm.
Giả Anh Kiệt cảm thấy Giang Lâm làm bộ rất ra dáng, khi Giang Lâm đi theo đến quầy thanh toán, ông ta lập tức nói với Manh Manh.
“Manh Manh, bộ váy kia với các bộ khác cũng không khác gì, em xem thử cái khác đi.
”
“Không sao, em chỉ thích cái đó.
”
Manh Manh làm nũng với Giả Anh Kiệt.
Giả Anh Kiệt còn đang lựa lời nói khéo Manh Manh, dù sao ông ta cũng