Hiểu Hoa lúc này hối hận vô cùng, căn bản chỉ cho rằng đối phương chỉ là một nam hộ lý nhu nhược làm chảnh, lại còn là kẻ ở rể ăn bám, ai biết lại có quan hệ với tập đoàn lớn nhất thành phố Hoa Dương chứ.
Có khi người này là công tử thiếu gia của gia tộc lớn nào đó, chẳng qua khiếm tốn, muốn giản dị mà thôi.
Nghĩ đến bản thân đắc tội với người như vậy, hận không thể tự tát bản thân mấy cái.
Người như vậy Hiểu Hoa sao có thể động tới, cô đành phải chầm chậm cởi đi quần áo của mình, người bên ngoài tò mò đều đến vây xem.
Trên người Hiểu Hoa chỉ con lại một chiếc áo ngực cùng đồ lót thì mới dừng, quần áo của cô ta cho vào một túi, quần áo cửa hàng đều ở một túi khác.
Nhưng Giang Lâm chỉ quan tâm quần áo ở túi đồ hiệu kia, cũng chưa từng liếc mắt nhìn Hiểu Hoa cái nào, sau đó cầm túi rời đi, đi chưa xa đã thấy Giang Lâm đem túi quần áo của Hiểu Hoa vứt vào thùng rác.
Hiểu Hoa hai tay che ngực, ánh mắt rớm nước bộ dạng ủy khuất vô cùng, cô chưa từng bị mất mặt như thế.
Trịnh Tình bất đắc dĩ lắc đầu.
“Đã nhiều lần nói cô đừng trông mặt bắt hình dong, cô lại không nghe, tự nếm trái đắng thì trách ai chứ.
”
Hiểu Hoa nghe vậy thì khóc thành tiếng, vô cùng hối hận.
Mà Giả Anh Kiệt một bên đang còn khuyên nhủ Manh Manh mua đồ khác cũng không chú ý tới tình hình bên này.
Cuối cùng Giả Anh Kiệt vẫn vì muốn làm cô gái Manh Manh kia vui vẻ, nên cũng bấm bụng mua bộ váy kia, khi tới trước quầy thì thấy Hiểu Hoa cả người không mặc gì mà Giang Lâm lại rời đi rồi.
“Có chuyện gì vậy?”
Giả Anh Kiệt nghi ngờ hỏi.
“Bộ váy kia đâu?”
Trịnh Tịnh nói với Giả Anh Kiệt.
“Ngại quá, kiện váy kia ngài Giang đã mua đi rồi.
”
Trong lòng Giả Anh Kiệt vô cùng kinh ngạc, một bộ váy đắt tiền như vậy lại bị tên họ Giang kia mua đi?
Mà Hiểu Hoa còn có bộ dạng kia, chẳng lẽ Giang Lâm lấy ra được năm trăm triệu?
“Xem kia, nói một hồi cuối cùng kiện váy em thích bị người ta mua rồi huhu.
”
Manh Manh nghe nhân viên nói vậy thì khóc chạy đi khỏi cửa hàng.
Giả Anh Kiệt vội chạy theo, đều do tên tiểu tử thúi Giang Lâm, chờ lúc khác sẽ cho tên kia biết lễ độ mới được.
“Anh à, thì ra anh lợi hại như vậy.
”
Giang Nguyệt xách theo quần áo mới Giang Lâm mua, trong lòng vô cùng vui mừng.
“Rất lợi hại sao?”
Giang Lâm nhàn nhạt nói.
“Đương nhiên, anh xem đi, đến trưởng cửa hàng GV cũng phải cung kính, còn mua được quần áo đáng giá như vậy.
”
Giang Nguyệt bộ dạng sùng bái Giang Lâm.
Nhưng Giang Lâm chỉ cười cũng không nói gì, so với người khác cung kính, anh chỉ muốn người nhà hạnh phúc là đủ.
“À quên, bộ này cũng chưa thử qua, không biết có vừa em không?”
Giang Nguyệt chợt nhớ ra.
“Yên tâm, sẽ vừa.
”
Giang Lâm sẵn tiện nói.
Anh có đôi mắt nhìn ra ***** ** cho nên kích cỡ này nọ cũng nhìn rõ, nhất là cơ thể ai đó, đương nhiên mấy chuyện này nhìn rõ là bình thường.
Giang Lâm đưa Giang Nguyệt tới cửa nhà, sau đó định đón xe rời đi, thì Giang Nguyệt chợt gọi to.
“Anh à, em có thể hỏi chuyện này được không?”
Giang Lâm hỏi: “Có chuyện gì?”
Giang Nguyệt bộ dạng có chút khẩn trương.
“Sao anh lại đối tốt với em như vậy?
Tuy rằng Giang Nguyệt biết Giang Lâm đối xử với cô như em gái, nhưng bọn họ chỉ gặp nhau hai lần.
Cứ như vậy mà Giang Lâm đối tốt với cô, cứu cô, dẫn cô đi ăn món ngon, còn mua quần áo đắt đỏ như vậy.
Một người chỉ mới gặp hai lần mà đối tốt mình như vậy, Giang Nguyệt cảm giác có chút mơ hồ, cho nên cô vẫn muốn hỏi rõ.
Giang Lâm cười nói.
“Đứa nhỏ ngốc này, anh đối với em tốt vì xem em là em gái của anh rồi.
”
“Nhưng chúng ta không phải anh em ruột.
”
Giang Nguyệt lại nói.
“Anh trai em có nói qua, nếu ai đó đối tốt với em thì có âm mưu