Phương Tình Tình nhìn Quý Hàn so với Giang Lâm thì đúng là như cóc ghẻ so với một điều gì đó tốt đẹp nhất trên đời.
“Tôi đi với ai là chuyện của tôi.
Không cần anh đây quan tâm, đừng làm phiền tâm trạng của tôi.”
Mà Giang Lâm lại càng không quan tâm tới Quý Hàn, hiện tại anh chỉ quan tâm làm sao có thể mua được rượu tốt ở đây.
Nhiều năm qua ở quán rượu này luôn nổi danh với các loại rượu khó tìm, mà hôm nay anh đến vì nhiều hôm trước tình cờ thấy qua, chỉ cần phẩm được rượu ở đây sẽ có thể được mua loại rượu quý của tiệm.
Chính là rượu nho hạ thổ nhiều năm, làm từ nho thượng hạng và nước cất từ sương mai.
Có lẽ đây là mục đích cuối cùng của anh.
“Chào quý khách!!!”
Giọng nói ủy mị, pha chút quyến rũ đến mê hoặc, nếu như là người bình thường thì có thể không nhận ra, đây cũng là một mê thuật.
Mà Giang Lâm thì nhận ra rõ ràng, nữ chủ nhân quán rượu này quả là có chút thú vị.
Từ Thẩm Ngân viện trưởng, trên người luôn có mùi dược bí mật kia luôn hút người, đến vị chủ nhân quán rượu này lại dùng được mê thuật mê hoặc tâm trí.
Đây là trùng hợp sao?
Giang Lâm lại nhớ tới lúc truyện thừa, Y Thánh từng nói qua, kẻ thù của ngài cũng đang ở đây.
Mà đệ tử mà ông từng truyền thụ cũng ở đây, chứng tỏ ở đô thị này còn ẩn chứa nhiều thế lực thâm tàng bất lộ.
Còn Giang Lâm cũng chỉ là một phần trong đó.
“Hiện tại trước mặt các vị là loại rượu tôi tiện tay pha được, cũng không có gì, thử bình một chút.”
Thái Mẫn một thân váy đỏ ôm sát người vô cùng gợi cảm, chỗ da khoe ra lại trắng muốt như muốn mời gọi người sờ vào.
Trên người lại có hương thơm dịu dàng kia.
Mà Giang Lâm nghe thấy mùi hương này thì hơi nhíu mày, mùi này khá giống mùi trên người Thẩm Ngân.
Nếu là trùng hợp thì có thể xem là ông trời quá mức bất công rồi.
“Cô Thái Mẫn pha rượu thì dù là tiện tay cũng là một tuyệt tác.”
Quý Hàn không nhịn được mà nói.
Ánh mắt hắn như dính chặt lên từng chỗ da thịt lộ ra của Thái Mẫn, chỉ hận bản thân không tới cắn xé cho thỏa thích.
Không riêng Quý Hàn, mà ở đây dù là ai cũng mê mẩn trước khí sắc của Thái Mẫn.
“Thật đẹp!”
Đến Phương Tình Tình cũng cảm thấy người phụ nữ trước mắt mình quá mức đẹp, đẹp tới mức khiến người ta cuốn sâu vào cô ấy.
“Cũng bình thường.”
Tuy Giang Lâm nói không lớn, nhưng biểu hiện của Giang Lâm lại làm cho Thái Mẫn để ý.
“Anh! Anh xem rượu này thế nào?”
Thái Mẫn trực tiếp hướng về phía Giang Lâm.
“Đúng là kẻ không biết thưởng thức, ly rượu ngon, mỹ nhân xinh đẹp.
Một kẻ tầm thường như mày có thể cảm nhận sao?”
Vì Quý Hàn còn muốn làm thân với Phương Tình Tình, nên dù bị từ chối vẫn tìm chỗ ngồi gần hai người Giang Lâm cùng Phương Tình Tình.
Chính vì vậy cũng nghe rõ lời kia của Giang Lâm.
“Rượu tầm thường thì tôi nói bình thường đã là khách khí lắm rồi.”
Giang Lâm nhìn Thái Mẫn, rồi thản nhiên nói.
Lúc này Phương Tình Tình nghe anh nói vậy cũng cảm thấy Giang Lâm quả là không hiểu phong tình là gì.
Đừng trước người đẹp như Thái Mẫn, bản thân cô còn cảm thấy yêu thích, nếu không vì tình cách cô được nuông chiều thành thói kiêu ngạo thì chắc chắn sẽ thừa nhận Thái Mẫn xinh đẹp hơn cô rất nhiều.
Vậy mà Giang Lâm một câu nòi ‘bình thường’.
“Kẻ ngu dốt thì sao thưởng thức được cái gì gọi là tinh túy, là thượng phẩm chứ.”
Quý Hàn nhấp một ngụm rượu, bày ra vẻ mặt hưởng thụ, rồi khen lấy lòng Thái Mẫn.
Chỉ cần nhìn thấy Thái Mẫn, trong bụng hắn lại rạo rực vô cùng, huống hồ hắn vừa uống ngụm rượu mạnh, cả người càng nóng rang.
Mà Giang Lâm chỉ cần ngửi qua cũng cảm thấy rượu này đúng thật như lời Thái Mẫn nói là tùy tiện pha trộn cho có, chẳng ra gì cả.
“Cô đúng là chỉ tiện tay pha mà thôi.
Uống chắc chắn không có vị gì đặc biệt, lại toàn rượu mạnh… Vẫn là tôi nên giữ gìn sức khỏe.”
Mọi người nghe thấy Giang Lâm chê bai rượu của Thái Mẫn thì vô cùng bức xúc, cứ như nghe được lời gì