Nghe Giang Lâm nói, trong lòng Giang Nguyệt có chút ấm áp, cô vẫn nghĩ rằng sau này không còn anh trai, sẽ không còn được quan tâm nữa, nhưng hôm nay lại được một người đàn ông xa lạ quan tâm, cảm giác quen thuộc như anh trai đang quan tâm cô vậy.
Hai tên lưu manh ngã trên đất, ánh mắt sợ hãi, Giang Lâm đi đến trước, cứ một bước lại gần một bước.
Mà tên lưu mạnh ốm yếu kia cho rằng bản thân chỉ muốn giữ mặt mũi mới nói câu kìa, sau đó chạy thì thôi, ai ngờ lại không dễ như vậy.
“Muốn gì?”
Tên lưu manh ốm nói.
“Hả? Hỏi tôi muốn gì?”
Giang Lâm lạnh lùng.
“Các người dọa em gái tôi sợ hãi, cũng nên có chút tiền bồi thường gì gì đó chứ, còn tên mập này, không phải cũng ăn ít đồ của quán? Đưa tiền cũng là chuyện hợp lý đúng không?”
Tên lưu manh ốm nghe vậy thì tức giận.
“Mày biết đại ca của tao là ai không? Dám ở đó mà lấy tiền tao.
”
“Đại ca của tụi tao chính là Thất Báo! Mày nên biết sợ đi.
”
Nghe tên lưu manh này nói vậy, Giang lâm cũng chỉ nhàn nhạt không quá để tâm.
“Tôi không quan tâm cái gì mà báo với mèo, cơ bản là tôi không có sở thích nuôi động vật, chỉ muốn các người trả tiền.
Nếu không…”
“Phế chân của các người cũng được.
”
Lời này của Giang Lâm vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng hai tên lưu mạnh lại cảm nhận được, lúc nãy khi bị đá vào chân dường như chân đó mất cảm giác rồi, hiện tại không thể dậy nổi.
Thực ra lúc nãy Giang Lâm đá trúng vào ***** ** của bọn họ, nếu như không nhanh chóng đả thông thi máu không lưu thông được và nhanh chóng hoại tử.
Kết quả thì chỉ có thể là cắt bỏ chân để giữ mạng!
Hai tên lưu mạnh chú ý tới chuyện này có lẽ Giang Lâm không chỉ đơn giản dọa cho vui, bọn họ vội vàng lấy tiền ra cầu xin tha thứ.
“Đại ca, chúng tôi biết mình sai rồi, sau này không dám nữa, xin đại ca tha cho.
”
Giang Lâm lấy tiền từ hai tên này, sau đó nhìn qua hai tên này.
“Muốn giải ***** ** trên người cả hai thì hai anh nên tự vả nhau hai mươi cái, nhớ là phải mạnh.
Càng mạnh càng vang dội thì mới giải được huyệt.
”
Vừa nói xong Giang Lâm cũng rời đi.
Tên ốm và tên béo nhìn nhau, cuối cùng cũng tích cực vả nhau bôm bốp.
Giang Lâm biết rất rõ hai tên lưu manh này, bọn họ thường ở vùng lân cận ức hiếp người già neo đơn, người bệnh tật, những ai không có khả năng chống trả.
Ngày trước Giang Lâm còn phụ trông coi quán nhỏ này, hai tên này không dám tới, chỉ là sau khi anh chết, bọn họ lại muốn tới lấy phí bảo vệ gì đó.
Nếu không dạy dỗ một trận, thì bọn họ sẽ mãi không biết sợ là gì, dù sao giải huyệt đùi chính là nằm ở mặt bọn họ.
Vả mạnh tay thì huyệt giải nhanh mà giúp họ tăng cường trí nhớ, xem như tốt cả hai.
“Tiền của em, cầm đi.
”
Giang Lâm đem tiền nhét vào tay Giang Nguyệt.
Nhưng Giang Nguyệt từ chối, lắc đầu nói: “Không, không… anh giúp em rồi, sao lại có thể nhận tiền nữa chứ.
”
Giang Lâm cười rồi đến xe lấy hộp tiền ra bỏ vào.
“Đây không phải tiền của anh, là do hai tên kia trả tiền cho em, bọn họ còn ăn đồ ăn của quán em mà.
”
“Nhưng… tiền này nhiều quá rồi.
”
Giang Nguyệt hơi kinh ngạc nói.
“Hết cách! Bọn họ là năn nỉ được trả tiền, cũng không từ chối được, em xem bọn họ còn tự vả nhau xin lỗi em kia.
”
Nói xong Giang Lâm chỉ vào hai tên kia đang vả mặt nhau một cách tích cực ở phía xa.
“Vậy mà mày đánh tao thật à?” Tên ốm bị tên béo đánh thì hung hăng nói.
Nhưng mắng xong thì thấy chân có thể động đậy lại vui vẻ hơn.
“Chân… chân cử động được.
”
Tên béo vội giục.
“Anh, đánh em đi… nhanh lên.
”
Tên ốm lập tức lấy lực vả một cái thật mạnh.
Bốp!
Hắn cảm giác chưa đủ còn muốn vả thêm thì tên béo đã gào lên.
“Chân em động được rồi.
”
Sau đó tên ốm đỡ tên béo lên, ánh mắt oán giận nhìn Giang Lâm bên này, sau đó chật vật chạy đi.
Giang Nguyệt thấy cả hai đều đi rồi thì thở phào một hơi, khẽ cười mỉm, nhìn theo Giang Lâm.
“Cảm ơn anh, nếu anh trai tôi còn sống, nhất định sẽ mời anh ăn cơm.
”
Nhắc tới anh trai, tươi cười trên mặt Giang Nguyệt biến mất, hốc mắt lại dâng trào nước mắt.
Nhưng cô cắn răng không muốn bản thân khóc tiếp.
Nhìn thấy em gái như vậy Giang lâm chua xót, anh cũng không nghĩ nhiều ôm em gái vào lòng, muốn nói cho em gái biết bản thân còn sống, đừng đau lòng.
Chỉ là anh sợ sẽ làm cho em gái sợ hãi, cho nên anh nhịn lại không nói ra.
“Không sao! Sau này cứ xem anh là anh trai của em thì tốt rồi.
”
Giang Nguyệt không nói gì chỉ gật đầu.
“Em làm cho anh một cháo quẩy, anh đói lắm rồi.
”
Giang Lâm vội vàng chuyển đề tài, làm Giang Nguyệt bận rộn thì có lẽ cô sẽ không đau lòng nữa.
Nghe vậy Giang Nguyệt vội gật đầu đi làm ngay, cô lấy tay dụi dụi nước mắt, bắt đầu làm cháo và chiên quẩy.
“Hai quảy lớn luôn cho anh, không cần trả tiền, xem như em cảm ơn anh.
”
Giang Lâm cũng không khách sáo, nhận cháo cùng bánh xong nói.
“Sau này sẽ thường xuyên tới đây ăn đó nha.
”
“Được, luôn chào đón anh.
”
Giang Nguyệt cười nói.
Vốn dĩ Giang Lam còn muốn về thăm cha mẹ, nhưng anh biết bản thân hiện tại về đó không thích hợp, lần này có thể gặp được em gái xem như tốt rồi.
Về lại xe, Giang Lâm cầm một bánh rán một bánh quẩy, đưa cho Hứa Vân.
“Cô Hứa, ăn chút gì đi.
”
“Anh gọi tôi là gì?” Hứa Vân nhíu mày nói.
Giang Lâm lúc này mới phản ứng lại, vội sửa lời.
“Vợ… vợ.
”
Giang Lâm có chút ái ngại, rõ ràng đây là người hướng dẫn thực tập cho mình, luôn gọi là cô Hứa, giờ thì thành vợ mình,
Hứa Vân nhìn qua đồ ăn trên tay Giang Lâm, nhíu mày nói.
“Không ăn.
”
“Nhìn qua có vẻ anh cùng cô gái kia quen thân nhau.
”
Vừa khởi động xe, Hứa Vân vừa hỏi thăm dò.
“Cô ấy à, là em gái tôi.
”
Giang Lâm cắn một miếng bánh, húp một ít cháo trong tô giấy, rồi nói thêm.
“Chính là em gái nuôi, tên