Hứa Vân cùng Giang Lâm vừa về nhà đi vào phòng khách, nghe được Lý Di Giai nói ra lời kia, lập tức bất mãn mà nói.
Tuy rằng Hứa gia cùng Chu gia có quan hệ làm ăn, chính mẹ mình cũng Lý Di Giai cũng xem như là bạn thân từ thời con gái, nhưng chính Hứa Vân lại vô cùng ghét mẹ con Chu Hào, cho nên cô mới bất mãn như thế.
Lý Di Giai nghe vậy vội nhìn qua, thì thấy ngay Hứa Vân cùng Giang Lâm đang đứng cùng nhau.
“Giang Lâm?”
Lý Di Giai nghe nói Giang Lâm tự tử nằm viện bảy ngày, khẳng định sống không nổi, không nghĩ bây giờ lại có thể đứng trước mặt mình, nếu Giang lâm không chết thì làm sao con trai có thể lấy Hứa Vân?
Chu Hào thấy Giang Lâm thì bất ngờ: “Giang Lâm, cậu chưa chết?”
“Con trai, sao lại nói chuyện như thế chứ?”
Lý Di Giai vội kéo Chu Hào, kỳ thật bà ta cũng chỉ làm cho có, dù sao Giang Lâm chịu bao nhiêu uất ức cũng là bà ta nhìn rõ nhất, còn bị người khác trào phúng mỉa mai, dù bị nói gì cũng không dám nói một câu.
“Anh còn sống tốt, tôi sao lại phải chết? Nên sống tốt hơn mới đúng chứ nhỉ?”
Giang Lam nhàn nhạt liếc mắt nhìn Chu Hào rồi trầm giọng nói.
Vừa nói xong, cả phòng vô cùng yên tĩnh, tất cả ngây người, vì ai cũng không ngờ Giang Lâm lại có thể bật lại như vậy, ngay cả Hứa Vân đang tính mở lời giúp Giang lâm cũng đứng hình.
Chu Hào càng không ngờ Giang Lâm có thể nói lại mình, trước giờ Giang Lâm thấy hắn đều trốn tránh, cho nên khi nghe thấy Giang Lâm bật lại thì hắn xém chút sặc chết.
Nhưng suy cho cùng đây là Hứa gia, Chu Hào cũng không muốn làm hỏng hình tượng của mình, xấu hổ cười cười nhìn qua Hứa Bắc Điền nói.
“Bác ơi, con nghe nói Giang Lâm chết ở bệnh viện, giờ bỗng nhiên thấy cậu ấy, con mới bất ngờ không lựa lời mà nói câu không hay, cũng chỉ là quan tâm thôi, chỉ là cậu ấy nói lời kia, có chút gì đó… quá khó nghe rồi, hèn gì phải đi ở rể.
”
Chu Hào ngoài mặt lễ phép quan tâm Giang Lâm, trên thực tế thì đang châm chọc Giang Lâm ở rể, trong ánh mắt chỉ có sự miệt thị.
Lý Di Giai từ đầu đã xem thường Giang Lâm, hiện tại Giang Lâm bị con trai trào phúng, bà cũng không nhịn được thêm vô một câu.
“Giang Lâm, con trai tôi thì sao? Con trai tôi cũng không vô dụng, nó cũng là bác sĩ chủ quản, mà cậu cùng lắm chỉ là một nam hộ lý quèn, có gì mà xem thường con trai tôi chứ?”
“Mẹ, mẹ đừng nói thế, con trai có chí, chính là dựa vào bản thân, trở thành bác sĩ chủ quản, cũng không giống Giang Lâm kia chỉ thích ăn bám…”
Khóe môi Chu Hào nhếch lên khinh miệt.
Cặp mẹ con này thực sự không chịu nổi lời kia của Giang Lâm, kẻ xướng người họa trào phúng Giang Lâm.
Diệp Hà còn đang suy nghĩ làm sao nói chuyện kia, nhưng nhìn thấy Giang Lâm về cũng thôi, vốn dĩ muốn giảng hòa cho qua chuyện, chỉ là bị Hứa Bắc Điền giữ bà ta lại.
“Gì đó?” Diệp Hà nhỏ giọng nói.
“Để Giang Lâm xả giận đi, nó ở nhà chúng ta muốn nghẹn uất lâu rồi.
”
Hứa Bắc Điền nhỏ giọng nhắc.
Hứa Vân nghe hai mẹ con này khinh người quá đáng, trong lòng lửa giận cuộn lên, dù là gì thì Giang Lâm cũng là chồng của cô,
Giang Lâm nghe ra hai kẻ kia cười nhạo bản thân không phải đàn ông.
Không đợi Hứa Vân mở miệng, Giang Lâm khinh thường cười rồi nói.
“Anh cũng xem là đàn ông sao?”
“Tôi xem khí sắc của anh không tốt, vừa rồi đi vài bước không vững, có phải eo hay đau buốt, tứ chi lạnh lẽo, chỉ sợ lâu nay cũng chưa làm được ‘chuyện đàn ông’ đúng không?”
Vẻ mặt Chu Hào vô cùng đắc ý, mà nghe được câu nói của Giang Lâm thì đột nhiên sắc mặt thay đổi.
“Cậu… cậu nói bậy bạ!”
Chu Hào chống chế.
“Tôi đang gì anh rõ nhất, từ những gì tôi