Khách sạn Vĩnh Thy có một khu phức hợp ăn chơi có tiến ở đây, diện tích đất vô cùng rộng, nhìn lộng lẫy nhưng bên trong lại nhiều góc tối, vậy nên mỗi tối đều nô nức người ra kẻ vào.
Chỉ có điều, Giang Lâm không thèm liếc nhìn những cô gái xinh đẹp đó, mục tiêu của anh rất rõ ràng, bước chân trực tiếp chạy thẳng tới tầng 9.
Hai tên bảo vệ định ngăn Giang Lâm và Tiểu Huệ lại, nhưng chúng đều bị Giang Lâm đánh ngã rạp xuống đất.
Hiện tại nếu có kẻ nào dám ngăn cản, Giang Lâm đều đá bay chúng không chút nương tay.
Chẳng mấy chốc, anh đã xuất hiện ở hàng lang tầng 9, ánh mắt nhìn căn phòng kia.
Ba người đàn ông mặc áo sơ mi đang vừa đứng ngoài canh cửa vừa nở một nụ cười gian ác.
Giang Lâm đi qua đó.
Một người nhìn thấy Giang Lâm, hắn lập tức ngẩng đầu quát: “Cút!”
“Xoẹt!”
Thân hình của Giang Lâm chợt lóe lên.
Đối phương không hề nhìn rõ bất kỳ điều gì, nhắn chỉ cảm thấy vùng bụng vô cùng đau đớn, sau đó, cả người ngã rạp xuống đất.
Giang Lâm không thèm liếc nhìn hắn dù chỉ một cái, anh vung tay lên bóp chặt cổ một tên khác, sau đó nhấc đầu gối lên với một lực cực mạnh.
“Bịch!”
Một âm thanh cực lớn vang lên, trán đối phương ứa máu, thân thể mềm oặt ngã nhào xuống đất.
Tên đồng bọn thứ ba giật mình sững sờ, nhưng cuối cùng vẫn nắm chặt hai tay thành quyền xông về phía Giang Lâm.
Giang Lâm hất tay giáng xuống mặt anh ta một cái tát.
Máu mũi chảy đầm đìa.
Giang Lâm không hề ngơi nghỉ, anh vượt qua người bọn chúng như một mũi tên bắn, sau đó nhấc chân đá bay cánh cửa phòng bao.
“Binh!”
Cửa phòng mở.
Giang Lâm xông vào, ánh mắt anh lập tức trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trên chiếc ghế sofa bằng da thật kia, Hứa Vân đang nằm đó với bộ dạng không chỉnh tề, nước mắt tuôn rơi như suối trào, gương mặt vì cồn mà ửng đỏ, làm lòng người rung động vô cùng.
Nửa phần đùi lõa lồ lộ ra của cô ta trơn nhẵn, láng mịn như ngọc.
Mạnh Lãng đứng bên cạnh sofa, áo trên và quần dưới đã cởi bỏ, làm lộ ra cái bụng bia béo ú, gương mặt nặn ra một nụ cười gian tà.
Đúng thời khắc mấu chốt!
Thấy Giang Lâm hừng hực sát khí xông vào, mặt hắn lập tức tối sầm xuống, hắn quay phắt đầu lại rồi lớn giọng quát.
“Con mẹ mày muốn chết à?!”
“Binh!”
Giang Lâm không nói lời nào, anh chạy về phía trước nhấc chân tung cước đá bay Mạnh Lãng ra ngoài.
Mạnh Giang Nam kêu gào thảm thiết, cả người đập thẳng vào quầy rượu.
Cú va chạm quá mạnh, mười mấy bình rượu rơi xuống đất, Mạnh Lãng cũng hộc máu phun đầy nền nhà.
Hứa Vân mở hé mắt, khi nhìn thấy Giang Lâm xuất hiện cô ta liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó rơi vào trạng thái hôn mê.
“Mẹ nó! Mày là ai đấy?!”
Thấy Giang Lâm phá hỏng chuyện tốt của mình, Mạnh Lãng nằm dưới đất rên ư ử nén đau phẫn nộ quát ầm lên.
Hắn vừa phẫn nộ không biết tên này ở đâu ra khiêu khích, vừa thẹn quá hóa giận vì mọi chuyện đang tốt thì bị phá hỏng, hắn hận không thể đâm chết Giang Lâm.
Giang Lâm không thèm nhiều lời với hắn, anhđá bay mấy tên thuộc hạ đang nén đau xông vào phòng không chút nương tay.
Thân thể của bọn chúng như một quả bóng đá được làm bằng da, cứ bay qua bay lại từ chỗ này sang chỗ khác, hoặc lăn lông lốc dưới nền nhà.
Sau đó, Giang Lâm xông lên phía trước như một mũi tên, anh tung cước đập Mạnh Lãng túi bụi ngay khi hắn vừa định bò dậy.
“Rầm!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, Mạnh Lãng lại bị đá bay ra ngoài, đầu đâm vào thành cửa, để lại vài vệt máu đỏ tươi chói mắt, tiếng kêu thảm thiết như con lợn bị giết làm kinh động không ít người.
Khi bảo vệ của Khách sạn Vĩnh Thy và những vị khách khác chạy tới, Giang Lâm đưa tay túm lấy một tấm thảm điều hòa quấn quanh người Hứa Vân đang nằm trên sofa lại.
Sau đó, anh bảo Tiểu Huệ và người đi theo chăm sóc cho Hứa Vân.
Khi ấy, ngoài cửa lại có thêm mười mấy người xông vào, bà chủ của Khách sạn Vĩnh Thy – Tư Uyển Tình xuất hiện, cô ta là một người phụ nữ đẹp phóng khoáng, làn da trắng muốt cùng đôi chân dài mê người.
Thấy Mạnh Lãng bị thương, cô ta vô cùng kinh ngạc, vội vàng chạy