Cha mẹ Giang Lâm vô cùng cảm kích, mà Giang Lâm cũng không nói trong thẻ có bao nhiêu tiền, sợ hai người quá mức kinh ngạc.
Anh hiểu ra cha mẹ mình cả đời này chưa nhìn thấy số tiền lớn, cũng như anh vậy, tuy nói là lần đầu sở hữu số tiền lớn, anh cũng dành ra một nửa định để cha mẹ dưỡng thân thể, em gái đi học cũng cần tiền.
Chỉ là còn chưa biết mở lời ra sao?
“Cha mẹ nuôi đã xem con là con, vậy để con thay người anh em tốt của con trở thành Giang Lâm của cha mẹ, được không?”
Lần này sự chân thành trong thái độ, ánh mắt Giang Lâm làm cho cha mẹ anh vô cùng thương cảm.
‘Được, được!”
Từ Hạ nhanh chóng gật đầu, mà Giang Minh Viễn cũng lau lau khóe mắt.
Xem như ông trời lấy đi của họ một đứa con trai, có thể cho họ lại một đứa khác.
Coi như là bù đắp cũng được!
“Sau này có vấn đề nên tìm con có được không? Đừng tìm bọn người kia…”
“Còn có, tấm thẻ này có tiền! Mỗi tháng tiền lãi sẽ lại vào thẻ, cha mẹ cứ rút dùng.
Mỗi tháng tiền lãi chỉ khoảng vài tỉ thôi, không nhiều.”
Nói xong Giang Lâm nhét thẻ vào tay cha mẹ mình, rồi thoải mái giúp đỡ những việc vặt mà anh từng làm.
Động tác thành thục, không hề giống là của người có tiền.
Mà ông bà Giang nghe tới số tiền mỗi tháng vài tỉ, cả người cứng đờ.
“Vài tỉ?”
“Thật… thật sao?”
Từ Hạ ấp úng.
Còn giả được sao?
Giang Lâm lắc đầu cười.
“Đây chỉ là số ít, sau này dự án phát triển hơn thì có lẽ nhiều hơn không chừng.”
Từ lúc nhận được truyền thừa này, Giang Lâm chưa từng nghĩ phải làm sao kiếm tiền.
Mọi chuyện xảy đến liên tục, anh thực sự không có thời gian để trở tay.
Nhưng mà… mở một phòng khám cũng không phải không thể.
Sức lực mình anh cũng xem như có thể duy trì ổn định trước, mọi thứ khác có thể tính sau.
“Nhưng mà…”
Từ Hạ có chút phân vân.
“Lúc trước là Giang Lâm cùng con đầu tư, cũng không nghĩ là sinh lãi nhanh vậy.
Xem như anh ấy phù hộ chúng ta.”
Giang Lâm vừa nói, công việc trong tay cũng xong.
“Con nghĩ số tiền này, cha mẹ có thể sửa lại căn nhà ẩm thấp, hoặc đổi luôn sống ở khu khác.”
“Ừm… cũng không cần buôn bán cực nhọc nữa.”
Thực sự anh rất muốn để cha mẹ có cuộc sống tốt hơn.
Chuyển tới các khu giàu có kia, cha mẹ anh quá thật thà, sợ là không quen.
Còn ở đây thì khác.
Chí ít cũng có làng xóm.
Nhưng mà… căn nhà này ẩm thấp, không hợp với điều trị bệnh cho cha mẹ mình.
“Thật tốt quá! Nhưng mà, chúng ta ở đây quen rồi, đi cũng không nỡ…”
Giang Minh Viễn cười nói.
Ánh mắt lộ rõ vẻ nuối tiếc.
“Nếu không làm gì sẽ buồn chết mất.
Xem như không lo tiền bạc là đủ rồi, Giang Nguyệt sau này học hành cũng cần tiền, lấy chồng cũng cần có chút hồi môn.”
Từ Hạ suy nghĩ một chút, cũng vừa nói vừa chuẩn bị đồ cùng Giang Lâm.
“Ít nhất cũng sửa lại nhà! Ẩm thấp không tốt cho cha mẹ.”
Giang Lâm cương quyết.
“Nếu không, con sẽ làm!”
Nghe vậy, Giang Minh Viễn cảm thấy ấm áp.
“Tiền xây nhà tốn kém, chúng ta…”
Ông nhanh chóng lên tiếng, nhưng bị Giang Lâm cắt ngang.
‘Đã nói xem con là con.
Con sữa nhà cho cha mẹ có gì không ổn chứ?”
“Huống hồ, con có gia đình vợ giàu có, cũng không lo ăn tiêu, cha mẹ đừng lo!”
Tuy Giang Lâm không thích cái danh ở rể hào môn, hay dựa vào nhà vợ.
Nhưng nếu không nói vậy sợ là cha mẹ mình còn khước từ mãi.
Chưa nói, tiền để sửa chữa cũng là tiền của anh.
Xem ra phải nhanh chóng lấy chứng chỉ, mở một phòng khám mới được.
Dù sao, có một nguồn thu nhập ổn vẫn tốt hơn là không có gì.
Giang Lâm sau khi ăn cơm cùng gia đình, vốn không muốn về Hứa gia, nhưng vừa lên xe thì điện thoại của Giang Lâm lại bất chợt đổ chuông.
“Tinh!”
Anh bắt máy.
Một giọng nói hốt hoảng của Tiểu Huệ vọng lại.
“Anh Giang… không xong rồi, Hứa tổng xảy ra chuyện rồi…”
Tối nay Hứa Vân có buổi ký hợp đồng với Mạnh Lãng, là tổng giám đốc công ty dược Lâm Sơn Hành.
Công ty dược Lâm Sơn Hành sẽ bỏ vốn, trung tâm nghiên cứu cảu công ty dược thuộc