Chương 1584
“Loại súng cầm tay này không giết nổi tôi”, nói rồi anh nhặt lấy bao thuốc trên mặt đất châm một điếu, sau đó nói: “Đi thôi”.
Lý Hoằng Đào ngoan ngoãn đi theo anh. Cậu ta cũng không phải kẻ ngốc nên đã nhận ra có gì đó không đúng lắm. Cậu ta hỏi: “Những kẻ đó sao lại muốn giết chúng ta?”
Ngô Bình: “Việc vẫn chưa rõ ràng nhưng tôi nhận được tin báo nhà họ Quách muốn hại cậu. Bọn họ sẽ không để cậu rời khỏi đây, có thể là liên quan đến việc này”.
Lý Hoằng Đào: “Vậy giờ chúng ta đi đâu?”
“Đương nhiên là phắn khỏi cái nơi chết tiệt này”, Ngô Bình đáp.
Dứt lời, anh đột nhiên nhấc Lý Hoằng Đào lên rồi ném cậu ta ra xa.
Lý Hoằng Đào đột nhiên bay vèo lên không trung, bay qua hai bức tường dây leo sau đó nhẹ nhàng tiếp đất.
Cậu ta sững sờ.Từ độ cao mười mấy mét rơi xuống mà sao lại không hề hấn gì?
Tiếp đó, cậu ta lại nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết. Không tới hai giây sau, Ngô Bình cũng từ trên cao đáp xuống, kéo cậu ta đi về phía trước.
Lúc này Lý Hoằng Đào cảm thấy Ngô Bình ngầu như trái bầu, cậu ta rón rén hỏi: “Anh, anh lại vừa đánh chết một tên nữa sao?”
“Hai tên”, Ngô Bình vứt tàn thuốc lá xuống đất rồi nói tiếp: “Lát nữa cậu đi trước, nhớ phải liên lạc với Hoàng Tương”.
Lý Hoằng Đào ngẩn người: “Anh không đi sao?”
Ngô Bình: “Tôi sẽ chặn phía sau”.
Nói rồi, hai người họ đi về phía cổng biệt thự. Ngô Bình bảo Lý Hoằng Đào đi ra trước, còn mình thì đứng chặn ở đó.
Lý Hoằng Đào biết mình ở lại chỉ vướng chân Ngô Bình, chẳng thà sớm chuồn khỏi
Cậu ta chạy xa được mấy trăm mét thì lập tức rút điện thoại ra gào lên: “Hoàng Tương, lập tức tới đây ngay cho tôi. Anh họ tôi bị truy sát, hiện giờ anh ấy đang gặp nguy hiểm!”
Hoàng Tương nghe xong tin này thì tê cả da đầu. Ông ấy hỏi thêm vài câu ngắn gọn rồi lập tức gọi thêm người tới, cũng thông báo cho Trương Tây Linh và Mông Trạch một tiếng.
Hai người này hiện đã là người của Ngô Bình. Cậu chủ gặp nguy thì đương nhiên phải thông báo cho họ!
Ngô Bình đứng ở cổng vài phút thì đã có hai cao thủ nhanh chóng rảo bước tới. Đó là một cặp nam nữ. Người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi còn người phụ nữ chừng hơn bốn mươi. Nhìn trang phục thì có vẻ là cao thủ của Tây Lan Giáo.
Người phụ nữ vênh mặt lên, nói: “Cậu rất mạnh nhưng đây là sân nhà của chúng tôi. Cậu nên đầu hàng sớm để được chết một cách yên lành.
Ngô Bình không muốn xung đột trực diện với mấy người này, nhưng anh buộc phải kéo dài thời gian ít nhất là hai mươi phút. Chỉ có như vậy thì Lý Hoằng Đào mới an toàn rời khỏi đây.
“Dựa vào các người mà đòi tôi đầu hàng sao?”, Ngô Bình lạnh lùng đáp.
Người đàn ông hừ lạnh một cái, đáp: “Rượu mừng không uống, vậy thì đi chết đi!”
Ông ta lấy ra một quyển kinh thư, sau đó xé luôn trang đầu.
“Đoàng!”