Thần Y Trở Lại

Chương 1601


trước sau

Chương 1601

Mông Trạch cau mày: “Đại tế ti, ý của ông là muốn giáo chủ đến động Hắc Thiên ư?”

Đại tế ti: “Đúng, thế mới là giáo chủ thật sự”.

Mông Trạch: “Giáo chủ, người thấy sao?”

Ngô Bình: “Được thôi, tôi cũng muốn vào động Hắc Thiên”.

Anh nói tiếp: “Đại tế ti, phiền ông dẫn đường”.

Đại tế ti gật đầu, sau đó quay người đi trước dẫn đường. Sau khi đi được khoảng vài trăm bước, họ đã đi tới một cánh cửa cổ ở bên phải phía sau điện Hắc Thiên, nó được làm bằng gang.

Cánh cửa mở ra, bên trong tối đen, không biết thông tới đâu.

A Minh nói: “Giáo chủ, đây là động Hắc Thiên. Nếu giáo chủ có thể đi đến cuối thì sẽ lấy được mặt nạ Hắc Thiên, khi ấy sẽ chính thức là giáo chủ của chúng tôi”.

Ngô Bình hỏi: “A Minh, trong động này có thứ gì? Ông biết không?”

Đại tế ti đáp: “Thưa giáo chủ, tôi cũng không rõ, vì đã lâu không có ai vào rồi”.

Ngô Bình không hỏi nhiều nữa mà đi vào luôn.

Mới đi được chục bước, anh chợt thấy mặt đất mềm nhũn, anh cúi xuống nhìn thì lập tức biến sắc mặt. Thì ra mặt đất ở đây được làm bằng da người.

Những tấm da người được vá lại với nhau, sau đó còn được vẽ lên các hình vẽ quỷ dị, khiến ai nhìn xong cũng phải hoa mắt chóng mặt.

Ngô Bình quay đi rồi niệm Đại Phạn Thiền Âm, sau đó đi tiếp. Ngay sau đó, toàn thân anh phát sáng, cảm giác khó chịu cũng lập tức biến mất.

Ngô Bình đi thêm một đoạn nữa thì mới thấy lờ mờ có ánh sáng, anh bước tới gần thì mới thấy có toàn đầu người trên tường ở hai bên lối đi, phần thịt đã rữa nát, mắt nhắm chặt và bốc mùi hôi thối.

Ngô

Bình cau mày, thầm thấy Hắc Thiên Giáo thật độc ác! Anh còn có suy nghĩ muốn quay đầu trở ra.

Khi đi tới cái đầu thứ ba, mắt trên tất cả các đầu đều mở ra, sau đó là tiếng nguyền rủa.

Mọi tế bào trên người Ngô Bình gần như sôi sục, anh thấy vô cùng khó chịu, vì thế nhanh chóng thi triển Thần Hồn Trường Vực. Ngay sau đó, tiếng nguyền rủa đã bị chặn ở bên ngoài, anh không còn nghe thấy gì nữa. Thậm chí cũng không còn ngửi thấy mùi hôi thối.

Ngô Bình thở phào một hơi rồi đi tiếp.

Đi qua khu vực đầu người, Ngô Bình đi tới một nơi có sàn lắt bằng kim loại. Anh biết nơi này không đơn giản nên đã khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, quả nhiên anh đã thấy các cơ quan bên dưới, chỉ cần giẫm trúng là khởi động nó ngay.

Ngô Bình bật nhảy rồi dễ dàng vượt qua các cơ quan ấy, mà không khởi động một cái nào.

Qua đoạn đường cơ quan, Ngô Bình tiến vào một con đường đá, anh vừa đi được một lúc thì tới một eo núi, nơi này rất rộng, phía trước có một tượng thần cao hơn năm mét.

Ngô Bình quan sát tượng thần ấy thì phát hiện pho tượng có một màu đen kịt, cánh tay, chân và đầu rất to, trên mặt có bốn con mắt, nhưng chỉ có một mắt mở.

Khi Ngô Bình nhìn vào con mắt ấy, anh chợt thấy đau nhói rồi rơi vào ảo ảnh.

Ngay sau đó, anh đã tiến vào một không gian u tối, xung quanh không một tiếng động, cũng không có ánh sáng, làm anh chợt thấy sợ hãi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện