Chương 1602
Ngô Bình thấy ngạc nhiên vì tượng thần này quá lợi hại, vì nó đã khiến anh sinh ảo giác.
Ngô Bình lập tức niệm Đại Phạn Thiền Âm thật to, anh vừa niệm được mấy câu thì xung quanh người đã phát sáng, làm cảnh tượng xung quanh sáng tỏ.
Anh nhìn thấy cách đó không xa có một vị thần cao mấy chục mét, người đó đang nhìn anh với ánh mắt hung ác, ngay sau đó Ngô Bình đã thấy buồn nôn.
Anh cố nhịn rồi tiếp tục niệm Đại Phạn Thiền Âm.
Vị thần kia cất những tiếng nói kỳ lạ, không giống tiếng tiên, nhưng cũng khá tương đồng nên Ngô Bình có thể hiểu được phần nào.
Vị thần đó muốn Ngô Bình khuất phục mình, sau đó hiến linh hồn của anh để làm nô bộc suốt đời cho ông ta.
Ngô Bình nghe xong thì cười lạnh nói: “Ông là thần thánh vớ vẩn mà cũng đòi làm chủ nhân của tôi ư?”
Thần linh đó như không có cảm xúc, tay kết ấn, Ngô Bình lập tức thấy đau nhói tim, muốn niệm chú cũng không còn sức.
Thấy anh sắp bị ác thần khống chế, các Đạo Diệp ở đan điền rung lên, một tia sáng màu vàng bay ra rồi hoà vào thần hồn của Ngô Bình.
Trong nháy mắt, đầu óc anh tỉnh táo hẳn, hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của ác thần. Ngô Bình nhìn vị thần kia. Tám con mắt của hắn đã nhắm lại sáu, chỉ còn hai con mắt đang nhìn anh.
“Ta là thần Hắc Thiên. Không ngờ ta lại gặp được đệ tử của tiên vực vĩnh hằng ở chốn hoang vu này. Tiên vực vĩnh hằng các ngươi muốn chiếm cứ nơi này sao?”
Thần Hắc Thiên cất tiếng hỏi. Ngô Bình chớp mắt đáp: “Hắc Thiên Giáo, chuyện tiên vực vĩnh hằng của ta không đến lượt ngươi can dự”.
Thần Hắc Thiên nói: “Năm xưa, ta từng bị Vĩnh Hằng Thiên Tôn chém thành ba hoá thân, và
Ngô Bình giật mình: “Ồ? Nói vậy là ngươi sẽ nghe lời ta?”
Thần Hắc Thiên đáp: “Ta là thần, sao phải nghe lệnh của ngươi? Có điều, nếu ngươi có thể dâng hiến một vài thứ, ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh”.
Ngô Bình bảo: “Ta chẳng có gì để dâng hiến cả”.
Thần Hắc Thiên nói: “Trên người ngươi có hàng chục linh hồn lớn mạnh”.
Ngô Bình ngẩn người, lấy Nhân Bì Viêm Dương trong nhẫn ra rồi hỏi: “Ý ngươi là linh hồn trong này?”
“Đúng thế. Những linh hồn này tràn đầy năng lượng, là món ngon dành cho ta”, thần Hắc Thiên đáp.
Ngô Bình chớp mắt nói: “‘Được. Nếu ta hiến chúng cho ngươi thì ngươi sẽ cho ta thứ gì?”
“Mọi thứ đều có giá trị tương đương”, thần Hắc Thiên trả lời. Nói xong, thần Hắc Thiên đặt chiếc mặt nạ màu đen vào tay Ngô Bình.
Ngô Bình đeo mặt nạ vào, cảm nhận có một sức mạnh gì đó vừa truyền vào cơ thể. Giây tiếp theo, trong mắt anh nhìn thấy một không gian rộng mênh mông, có rất nhiều thứ lửng lơ trong đó.
Anh dùng năng lực nhìn thấu, phát hiện hầu hết những thứ này đều đang giải phóng sóng pháp lực rất khủng khiếp!
Ngô Bình hỏi: “Ý ngươi là ta có thể đổi lấy những thứ này?”
Thần Hắc Thiên đáp: “Đây là không gian Hắc Thiên mà ta vừa mở ra cho ngươi. Mỗi lần ngươi hiến tế đều sẽ đổi được vật phẩm hoặc sức mạnh nào đó”.