Chương 1603
Ngô Bình ngây ra, có thể làm vậy nữa ư?
Thế là anh hỏi: “Hiến tế như thế nào?”
Thần Hắc Thiên trả lời: “Đi đến đàn tế là được”.
Ngô Bình nói: “Được. Ta có thể hiến một phần linh hồn trong Nhân Bì này”.
Thần Hắc Thiên khẽ gật đầu rồi biến mất. Lúc này, Ngô Bình mở bừng mắt ra. Anh vẫn đứng trước pho tượng thần, trong tay có thêm một chiếc mặt nạ kim loại màu đen. Hình dáng của chiếc mặt nạ này rất đáng sợ, khá giống với tượng thần.
Anh biết đây chính là mặt nạ Hắc Thiên, lập tức đi ra ngoài. Lúc đi vào thì chậm, khi trở ra nhanh hơn nhiều.
Ngô Bình đẩy cửa sắt ra. Các giáo đồ đều đang đứng ngoài cửa, háo hức nhìn vào trong. Thấy Ngô Bình đi ra, Mông Trạch cả mừng, lớn tiếng nói: “Chúc mừng giáo chủ, chúc mừng giáo chủ!”
A Minh nhìn thấy mặt nạ Hắc Thiên, bèn chầm chậm quỳ xuống đất: “Giáo chủ Hắc Thiên, sống lâu muôn tuổi!”
Ngô Bình gật đầu, hỏi A Minh: “Ông là đại tế ti, thế đàn tế ở đâu vậy?”
A Minh trả lời: “Thưa giáo chủ, đàn tế ở phía sau”.
Anh gật đầu, được mời đến ngai giáo chủ. Ngai vàng khá cao, khi ngồi vào, anh có thể nhìn xuống mọi người.
“Chúc giáo chủ sống lâu muôn tuổi!”, tất cả đồng loạt cúi lạy.
Ngô Bình nói: “Hãy lần lượt tiến về phía trước, tôi sẽ giải trừ chú lực giúp mọi người”.
Sau khi có được mặt nạ Hắc Thiên, anh phát hiện chỉ cần mình đeo mặt nạ vào là có thể điều động sức mạnh trong mặt nạ. Anh vẫy tay một cái là giải trừ được chú lực trong cơ thể họ ngay, dễ dàng hơn cách đã dùng trước đó rất nhiều.
Có điều anh không hề lãng phí những chú
Nhìn thấy Ngô Bình chỉ cần phất tay một cái là chú lực biến mất, mọi người lại càng kính nể anh. Ngay cả Mông Trạch và Trương Tây Linh cũng bắt đầu cảm thấy Ngô Bình trở nên thâm sâu khó lường.
Sau khi giải trừ chú lực cho mọi người, Ngô Bình sắp xếp công việc trong giáo với sự giúp đỡ của Mông Trạch và Trương Tây Linh.
Khoảng ba giờ sau, anh đã nắm được tổng thể tình hình nhân lực của Hắc Thiên Giáo, hạ lệnh cho họ lui xuống, chỉ giữ lại vài người là hữu hộ pháp, tám trưởng lão, bốn đường chủ, đại tế ti.
Những người này mới là cốt cán của Hắc Thiên Giáo. Chỉ cần họ trung thành, cả Hắc Thiên Giáo sẽ trung thành với anh.
Ngô Bình nhìn bốn phía, cất lời: “Các vị, tôi mới trở thành giáo chủ, sẽ có những chuyện xử lý chưa thoả đáng, mọi người có thể nói với tôi. Hoặc mọi người có bất kỳ kiến nghị gì cũng có thể nói cho tôi biết”.
Một người đứng ra, cúi chào Ngô Bình: “Đường chủ Ti Lễ Đường Đỗ Tinh, có lời muốn nói!”
Ti Lễ Đường phụ trách lễ nghi và nội vụ. Hắc Thiên Giáo là thần giáo, thường phải làm lễ với thần Hắc Thiên nên lễ nghi rất quan trọng. Đặc biệt là khi giáo chủ muốn xuất hành gì đó thì phần lễ nghi phải thật long trọng.
Ngô Bình gật đầu: “Mời đường chủ Đỗ phát biểu”.