Chương 1609
“Hoa khôi số một chắc là Đào Như Tuyết”, có người nói vậy.
“Tiếc là Đào Như Tuyết chuyển trường sớm quá. Tôi có ấn tượng sâu đậm nhất về Giang Nguyệt Hân, năm xưa có biết bao nam sinh mất ngủ vì Giang Nguyệt Hân đấy”.
“Giang Nguyệt Hân và Đào Như Tuyết đều đẹp. Nhưng người đẹp tài hoa nhất còn có Lâm Nhu. Tôi không bao giờ quên được vũ đạo và bài hát mà cô ấy đã trình diễn trong buổi liên hoan”.
Nghe họ nhắc, Ngô Bình cũng có chút ấn tượng. Giang Nguyệt Hân là nữ thần trên anh một khoá, nhan sắc không thua kém Đào Như Tuyết. Cô ấy, Đào Như Tuyết, Lâm Nhu và hoa khôi của Học viện Âm nhạc Vân Kinh được gọi là tứ đại mỹ nữ của làng đại học. Năm xưa có vô số người theo đuổi họ.
Lúc này, bỗng có người nói: “Các vị, đàn anh kính mến của chúng ta, sếp Mã – Mã Thiên Lý, mời mọi người đến họp mặt ôn chuyện, chỉ có một trăm chỗ thôi, ai đến trước có trước”.
Có người nói tiếp: “Các bạn nắm bắt cơ hội nhé. Ba người đẹp Giang Nguyệt Hân, Đào Như Tuyết, Lâm Nhu đều tham gia buổi họp mặt này đấy. Không nên bỏ qua đâu!”
Ngô Bình ngẩn ra. Đào Như Tuyết cũng tham gia ư? Anh vội vã nhắn tin cho Đào Như Tuyết. Chẳng mấy chốc, Đào Như Tuyết đã gọi lại.
“Như Tuyết, em sắp đến Á Mã à?”
Đào Như Tuyết đáp: “Phải. Em rất hứng thú với ‘Uyocoin’ do Mã Thiên Lý tạo ra, muốn trò chuyện với anh ta một chút.
Ngô Bình cũng từng nghe nói đến Uyocoin. Đây là một loại tiền ảo, có giá thị trường lên đến hơn
Ngô Bình nói: “Anh đang ở Á Mã”.
Đào Như Tuyết rất vui: “Anh đang ở Á Mã ư? Tốt quá, em định tìm anh đây”.
Rồi cô ấy bảo: “Buổi họp mặt này thú vị lắm đấy, hay là anh tham gia đi”.
Ngô Bình hỏi: “Ồ, buổi họp mặt này thú vị lắm à?”
Đào Như Tuyết nói: “Anh biết có bao nhiêu người tham dự buổi họp mặt lần này sở hữu tài sản hơn mười tỷ không?”
Ngô Bình hứng thú: “Có mấy người?”
Đào Như Tuyết trả lời: “Không tính em, có bốn người. Trừ mấy người có tài sản hơn mười tỷ ra, còn có ba người rất thú vị. Cha chú của họ đều là những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trên giang hồ”.
Ngô Bình hỏi: “Sao em biết vậy?”
Đào Như Tuyết đáp: “Mấy hôm trước, em tình cờ gặp họ, trò chuyện xong mới biết rõ về họ”.
Nghe cô ấy nói vậy, Ngô Bình cũng quan tâm hơn, bèn bảo: “Xem ra phong thuỷ trường mình rất tốt. Như Tuyết, trong tay em có số người chứ?”
Đào Như Tuyết trả lời: “Có”.
Ngô Bình nói: “Em đến Á Mã thì gọi anh nhé”.
Tán gẫu một lúc rồi Ngô Bình cúp máy. Anh phát hiện có người nhắn tin cho mình: Bạn học cũ, còn nhớ mình chứ?
Ngô Bình hỏi: “Ai thế?”
Đối phương hồi âm: Lúc ở rừng cây, cậu đã cứu mình.
Đọc đến đây, Ngô Bình bỗng nhớ ra. Học kỳ một năm nhất, anh về ký túc xá sau giờ tự học muộn, khi đi ngang rừng cây thì nghe tiếng kêu cứu. Anh xông vào đó, nhìn thấy một nữ sinh bị một nam sinh đè xuống đất.