Chương 1610
Anh lập tức hét to lên, nhặt một viên gạch lên rồi lao về phía ấy. Nam sinh kia giật mình liền quay đầu bỏ chạy.
Nữ sinh ấy rất cảm kích anh, rối rít nói tiếng cảm ơn. Lúc nhìn rõ gương mặt nữ sinh, Ngô Bình sững cả người, vì đó chính là Lâm Nhu – nữ thần của trường.
Sau chuyện đó, Lâm Nhu chuyển trường, Ngô Bình cũng không gặp lại đối phương nữa.
Nhớ đến chuyện xưa, anh hỏi: Cậu là Lâm Nhu?
Đối phương nói: Chào cậu, Ngô Bình, mình là Lâm Nhu đây.
Lúc này Ngô Bình mới nhận ra Lâm Nhu chính là người đã kéo anh vào nhóm cựu sinh viên. Anh tò mò hỏi: Người đẹp Lâm, sao cậu có số của mình thế?
Lâm Nhu hồi âm: Mình hỏi Như Tuyết đấy. Bạn học cũ, mình vẫn chưa chính thức cảm ơn cậu về chuyện năm xưa.
Ngô Bình bảo: Là ai cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi.
Lâm Nhu hỏi: Ngô Bình, cậu sẽ tham gia buổi họp mặt ở Á Mã chứ? Mình rất muốn gặp cậu một lần.
Anh trả lời: Mình đang ở Á Mã đây, đến lúc ấy chúng ta uống với nhau vài ly nhé.
Lâm Nhu hồi âm: Thật à? Thế thì tốt quá. Hẹn cậu không gặp không về.
Họ nhắn được vài câu thì nhóm chat đăng thời gian diễn ra buổi họp mặt. Mọi người sẽ gặp nhau tại một khách sạn ở Cát Thành, Á Mã vào chiều ngày mốt.
Tối ấy, Ngô Bình tiếp tục tu luyện Kim Cương Nhẫn Lực.
Sáng hôm sau, anh ra vườn, định tập vài bộ đoàn thể thuật. Nhưng anh vừa bước vào vườn hoa thì bỗng cảm thấy đất trời xoay chuyển, sau đó ngã xuống đất.
Mấy người làm vườn gần đó giật thót, vội vàng gọi người đến. Chưa đầy nửa phút sau, một nhóm người xông vào, dìu Ngô Bình vào đại sảnh.
Ngô Bình rất điềm tĩnh.
Khi Nhân Tiên đả thông Linh Khiếu thứ ba và Linh Khiếu thứ sáu, sẽ xuất hiện hiện tượng thoái bệnh.
Lúc này, sức khoẻ của anh sẽ cực kỳ yếu kém, thậm chí còn không bằng người bình thường.
Thoái bệnh, chính là hiện tượng bộc phát toàn bộ điểm thiếu sót của cơ thể anh ra và giải quyết trong một lần. Một khi thoái bệnh kết thúc, thể chất của Ngô Bình sẽ được cải thiện cực nhanh.
Ngô Bình không ngờ thoái bệnh đến nhanh như vậy, anh chưa hề có sự chuẩn bị.
Anh bảo người hầu đừng hoảng loạn, gọi điện bảo Thần Chiếu lập tức đến Á Mã. Bây giờ anh rất yếu, người của Hắc Thiên Giáo không thể tin tưởng một trăm phần trăm.
Mặc dù anh bảo thuộc hạ của mình không cần thông báo cho Mông Trạch và những người khác nhưng mấy người Mông Trạch vẫn biết. Nửa tiếng sau, Mông Trạch và Trương Tây Linh vội vã kéo tới.
Hai người họ đều có kinh nghiệm tu luyện lâu năm nên vừa nhìn là biết Ngô Bình đang ở trong giai đoạn tiểu thoái bệnh.
Mông Trạch cười nói: “Chúc mừng giáo chủ đã mở được Linh Khiếu thứ ba!”
Ngô Bình đáp: “Giai đoạn tiểu thoái bệnh này đến đột ngột quá”.
Mông Trạch: “Xin giáo chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ ngày đêm túc trực bên cạnh giáo chủ, bảo vệ giáo chủ an toàn!”
Ngô Bình đáp: “Thực ra cũng không cần thiết”.